Người đàn ông ở đằng kia đúng là quá đáng, lợi dụng dư luận để công kích mình hết lần này đến lần khác! 

Hơn nữa cô không có bằng chứng nào chứng minh chuyện xảy ra đêm qua thực ra là do Lục Vân Hiên dàn dựng, cực kỳ bị động, giống như người câm ăn hoàng liên*, không thể bày tỏ nỗi đau khổ của mình. 

*người câm ăn hoàng liên: không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng trong im lặng, kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt

"Tô Tầm Vị! Cô nghe không hiểu tiếng người đúng không, tôi bảo cô cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”

 Lục Vân Hiên thấy mọi người đều đang giúp đỡ mình, càng ngày càng phách lối, nhìn Tô Tầm Vị, thậm chí còn giơ tay lên, định tát vào mặt Tô Tầm Vị. 

Tô Tầm Vị tất nhiên cũng nhìn thấy hành động của anh ta. 

Lúc này trong lòng cô cũng đang rất tức giận. 

Nếu tên khốn này thật sự dám tát vào mặt cô, cô nhất định sẽ đánh anh ta một trận tơi bời, cũng coi như xả được cục tức này. 

Có rất nhiều người đang theo dõi như vậy, người ra tay trước là anh ta! 

Tuy nhiên cái tát không giáng thẳng vào mặt cô như Tô Tầm Vị đã đoán. 

Phía sau có người nắm chặt cổ tay của Lục Vân Hiên. 

Tô Tầm Vị ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng xa cách của Tả Cánh Thành. 

Anh không chỉ đẹp trai mà vóc dáng còn rất cao. 

Lục Vân Hiên vốn cũng không thấp, cao hơn 1mét7, nhưng đứng cạnh Tả Cánh Thành, anh ta vẫn bị lùn đi một khoảng lớn. 

Hơn nữa Tả Cánh Thành có khí chất rất tốt, đôi chân thẳng tắp, lưng cũng thẳng, tuy trông gầy gò nhưng từ cẳng tay để lộ và ống quần xắn lên có thể thấy cơ bắp cuồn cuộn, đầy hương vị nam tính bùng nổ chỉ thuộc về đàn ông. 

"Bây giờ cô ấy là vợ tôi, không đến lượt anh dạy dỗ cô ấy.” Đôi môi mỏng mím chặt của Tả Cánh Thành khẽ cử động, lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó hất mạnh một cái, đẩy Lục Vân Hiên ra xa hai bước. 

"Anh làm cái gì vậy? Anh định đánh người đúng không? Anh cho rằng người dân địa phương chúng tôi đều là người ăn chay đấy à? Nếu anh dám động vào một sợi tóc của anh Vân Hiên, tôi sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm!”

 Kiều Thanh thấy Lục Vân Hiên bị Tả Cánh Thành hất ra thì loạng choạng hai bước, trong lòng đã cảm thấy chị đây đang không vui, bước tới đứng ra đứng ra bênh vực cho Lục Vân Hiên. 

Sắc mặt Tả Cánh Thành không có chút cảm xúc nào, ngược lại còn dùng ánh mắt sâu hun hút, lạnh lùng và khinh miệt nhìn Lục Vân Hiên, không vội vàng nói: “Tôi có thể dám ra mặt vì người phụ nữ của tôi, còn anh lại phải nhờ một người phụ nữ ra mặt hộ mình, thảo nào cô ấy không chọn anh mà lại muốn chọn tôi.”

Câu nói này tuy ngắn gọn, nhưng lại không hề chứa đựng bất kỳ sự tức giận nào, tính sát thương cũng không cao, nhưng lại vô cùng xúc phạm, khiến khuôn mặt của Lục Vân Hiên trong nháy mắt lúc trắng lúc xanh, bắt đầu trở nên cực kỳ khó coi. 

Tô Tầm Vị không nhịn được phải vỗ tay. 

Anh ta thẹn quá hóa giận, hung dữ nhìn về phía Kiều Thanh đang cố gắng đứng ra bảo vệ anh ta, cảm thấy cô ta đã làm anh ta mất hết mặt mũi. 

Kiều Thanh bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Vân Hiên nhìn, trái tim khẽ run lên, cắn cánh môi, không dám tiếp tục nói thêm lời nào nữa. 

Tô Tầm Vị bưng canh gà đi đến trước mặt Tả Cánh Thành, đưa vào tay anh, nói: “Trong nhà có giết gà, mẹ tôi sợ anh không quen ăn cơm tập thể, nên bảo tôi mang đến đây cho anh.”

Cô đã liên lụy đến Tả Cánh Thành đủ nhiều rồi, cũng không muốn ở lại căng tin để khiến anh trở thành trò cười cho mọi người nữa, lập tức quay người rời khỏi căng tin. 

Tả Cánh Thành cầm trong tay hộp thức ăn nặng trĩu, ánh mắt sâu như mực càng tối hơn. 

Anh bưng khay đi lấy hai cái bánh bao hấp lớn rồi tìm một chỗ ngồi xuống. 

Thành thật mà nói, đồ ăn ở căng tin này quả thực khó mà nuốt nổi. 

Món bánh bao hấp này được trộn với lương hô, có kết cấu rất khô khan, vừa mới ăn đã có cảm giác như đang nhai cát. 

Lại nhìn những món ăn của mấy thanh niên tri thức khác, đều là dưa muối, mà còn đen sì, nhìn không ngon miệng chút nào. 

Tả Cánh Thành trực tiếp mở hộp thức ăn Tô Tầm Vị mang tới ra, mùi thơm đậm đà của canh gà lập tức tràn ngập căng tin. 

Món canh gà này được đun ở lửa vừa để nước canh có màu vàng óng ả lại trong vắt. Hơn nữa còn có đầy đủ bộ phận, bao gồm cả những phần thơm ngon như chân, đùi gà, cánh gà đều mang tới cho anh. 

Sau trò hề của tối hôm qua, Tả Cánh Thành đã nhận ra, người nhà họ Tô đều là người tốt. 

Tất cả mọi người đều ăn dưa muối, nhưng Tả Cánh Thành lại có canh uống, có thịt ăn, rất nhiều thanh niên tri thức không nhịn được thấy mà thèm, lén lút nhìn anh mấy rất nhiều lần. 

Người cảm thấy khó chịu nhất đương nhiên là Lục Vân Hiên đang ngồi cách Tả Cánh Thành không xa. 

Món canh gà này vốn là của anh ta, nhưng bây giờ lại được Tả Cánh Thành hưởng lợi! 

Ban đầu anh ta còn cảm thấy mình là nam tử hán đại trượng phu, vì tương lai của mình, chịu đựng ăn mấy món đơn giản này là chuyện dễ như trở bàn tay. 

Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thực sự làm được hay không lại là một chuyện khác. 

Anh ta đang phải nhai dưa muối vừa mặn vừa khó ăn, ăn bánh bao hấp khô như cát, trơ mắt nhìn Tả Cánh Thành ăn chân gà hầm mềm, uống nước canh gà thơm ngon, yết hầu khẽ cử động, thế là nước miếng lại không ngừng tiết ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play