Tô Tầm Vị thở dài, nói: "Thôi được rồi, hôm nay Lục Vân Hiên có thể vì Kiều Thanh mà đối xử với con như vậy, sau này nếu anh ta có cơ hội leo lên cành cao hơn, cũng có thể đối xử với Kiều Thanh như thế. Trước tiên chúng ta cứ chịu đựng trước đã, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội vạch trần bản chất thật của anh ta.”
Ba Tô và mẹ Tô thấy dáng vẻ Tô Tầm Vị hình như chẳng quan tâm mấy, ngược lại thì hai người lại đang quá kích động, hai vợ chồng nhìn nhau một lúc, cảm thấy con gái mình dường như đã biến thành một người khác.
“Vậy, vậy con với cái cậu thanh niên tri thức kia...”
Ba Tô ngồi xuống, hút một điếu thuốc, không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, Tầm Vị, con đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn với thanh niên tri thức kia, thế sau này con định làm như thế nào?”
nhắc đến chuyện này, mẹ Tô lại cảm thấy mình nổi giận bừng bừng.
Nhắc tới Tả Cánh Thành, Tô Tầm Vị cũng cảm thấy rất áy náy.
Rõ ràng là do Lục Vân Hiên muốn thoát khỏi cô, người thanh niên tri thức kia thực sự đã gặp tai bay vạ gió.
Tô Tầm Vị thở dài, nói: "Đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, vậy hiện tại chỉ có thể sống chung thôi, sống chung được thì tốt, còn nếu không thể sống chung được thì đến lúc đó tính sau.”
Ba Tô và mẹ Tô thấy cô có thể suy nghĩ sáng suốt như vậy, không còn lưu luyến Lục Vân Hiên rồi đòi sống đòi chết nữa, thì đây cũng được coi là một chuyện tốt.
“Vậy con mau dọn dẹp nhà cửa, cả phòng mình đi, để mẹ đi làm thức ăn, giữa trưa nay con đi giao đồ ăn cho Tả Cánh Thành đi, người xưa vẫn có câu, tu luyện trăm năm mới có thể chung thuyền, tu luyện ngàn năm mới có thể chung chăn gối, con đối xử tốt với người ta, thì người ta mới đối xử tốt lại với con.”
Nhắc đến chuyện dọn dẹp nhà cửa, lúc này Tô Tầm Vị mới chợt tỉnh táo lại.
Cái phòng của nguyên chủ còn bừa bộn hơn cả chuồng lợn.
Nếu tối nay Tả Cánh Thành trở về, nhìn thấy nhà như thế, liệu có bị dọa sợ rồi bỏ chạy hay không?
Sắc mặt Tô Tầm Vị đột nhiên đỏ bừng, vội vàng trở về phòng.
Vừa mở cửa, một mùi ẩm mốc xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cái này còn chưa tính, trên mặt đất vẫn còn đầy tro bụi và rác rưởi, quần áo, túi đựng đồ ăn vặt và một số thứ bừa bộn vứt tán loạn trên giường, chỗ này một ít chỗ kia một ít, cảm giác như không có chỗ để đặt chân nữa.
Tô Tầm Vị không ngờ nguyên chủ đã béo còn chưa tính, thế mà lại còn luộm thuộm như vậy.
Thật sự là một mớ hỗn độn.
Bây giờ cô đã xuyên qua đây, chưa nói đến việc bận tâm đến cảm xúc của Tả Cánh Thành, ngay cả bản thân cô cũng không chịu nổi căn phòng như thế này.
Tô Tầm Vị lập tức xắn ống quần và tay áo lên, trước tiên cởi vỏ chăn bông và vỏ gối trên giường ra.
Cô treo ruột chăn và ruột gối ngoài sân phơi, sau đó giặt ga, gối, vỏ chăn và các loại quần áo rải rác trong phòng, cuối cùng treo hết lên phơi.
Sau khi phơi hết đồ lên cây gậy trúc trong sân đến khi chen chúc nhau, Tô Tầm Vị mới cầm chổi đi vào phòng quét dọn.
Nâng ván giường lên, dịch tủ và bàn đọc sách, dọn dẹp từ trong ra ngoài.
Một lát sau, quét dọn ra được hẳn hai bao đầy rác và bụi, khiến Tô Tầm Vị nhìn thấy cũng phải giật mình.
Bởi vì nền đất của nhà họ Tô là bùn đất, chỉ sử dụng một lớp cát xi măng mỏng, theo thời gian, lớp cát xi măng này đã gần như bị bào mòn hết, lớp trên và lớp dưới rất giống nhau, cực kỳ xấu xí.
Tô Tầm Vị thực sự không thể quen với cuộc sống như này, nên lập tức đi ra ngoài, tìm ba Tô, nói: "Ba, ở nhà có xi măng không? Có thể san phẳng sàn phòng con được không, nó sần sùi lắm. Con sợ ban đêm thức dậy vấp phải thì u đầu mất.”
Từ trước đến nay ba Tô vẫn luôn yêu thương Tô Tầm Vị, vừa nghe cô nói như vậy, ông lập tức nói ngay: “Là do ba sơ suất, con đã có gia đình rồi nên ở trong một căn phòng lớn mới phải, bên kia có một căn phòng lớn đấy, ánh sáng khá tốt, cũng bằng phẳng hơn. Để ba bảo anh trai con đi mua vài thứ rồi quay lại dọn dẹp cho con, tối nay hai đứa ở cái phòng đó, ở đó có tủ và bàn đọc sách mới, ngay cả giường đôi cũng là đồ mới.”
Nhìn thấy ba Tô chỉ vào một căn phòng lớn ở phía đông của mảnh sân nhỏ, Tô Tầm Vị lập tức cau mày, nói: "Ba, đó không phải phòng của anh trai con sao? Làm sao con có thể ở được, giường lớn và tủ đều để dành cho anh trai con đi.”
Ba Tô nghe vậy, nói ngay: "Anh trai con? Anh trai con tới tận bây giờ ngay cả đối tượng còn chưa tìm được! Còn chừa cho anh con làm gì! Nếu con kết hôn trước thì cứ để cho con ở, anh trai con về thì ba mẹ sẽ sắp xếp cho anh con sau! Thanh niên tri thức Tả là người ở thành phố, nhìn cách ăn mặc cũng biết là người rất để ý tiểu tiết, dù sao cũng không thể để người ta ngủ trên chiếc giường cũ được, à đúng rồi, còn có chăn mền mới! A Tú! Bà mau cầm chăn mới ở phòng kia ra phơi nắng đi, để buổi tối con rể và con gái còn dùng.”
Khi ba Tô vừa hét lên như thế, mẹ Tô và Tô Tầm Sinh cũng bước ra.
"Ba nói không sai, Tầm Vị, em cứ ở phòng lớn trước đi, phòng của em thật sự không ổn lắm.” Tô Tầm Sinh khuyên nhủ.
"Đúng đấy, con cứ ở đó trước đi, để mẹ cầm chăn ra phơi nắng, buổi tối hai đứa có thể ngủ rồi.” Mẹ Tô vội vàng mở cửa phòng lớn ra, lấy chiếc chăn cưới vốn dĩ đã đưa cho Tô Tầm Vị ở bên trong ra phơi nắng.
Tô Tầm Vị nhân cơ hội này nhìn quanh căn phòng lớn này.