Nhưng nghĩ đến chuyện chính bản thân mình là nguyên nhân gây nên phiền toái cho người ta, chỉ có thể gượng cười, nói: “Anh yên tâm đi làm việc đi, tôi sẽ đến cái căn nhà tồi tàn đó giúp anh thu dọn hành lý, buổi tối tôi sẽ đón anh.”
Tả Cánh Thành không ngờ cô sẽ nói như vậy, sắc mặt sửng sốt trong chốc lát, chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu thêm lần nữa.
Kiều Thanh dẫn Tả Cánh Thành đến cánh đồng lao động của thôn Bình An, cũng không nhịn được trêu chọc: “Tuy về mặt ngoại hình thì Tô Tầm Vị có chút khuyết điểm, nhưng mà thoạt nhìn thì cô ấy đối với anh cũng khá hiền lành, anh cưới được một người phụ nữ địa phương, cuộc sống ở nông thôn cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút.”
"Hơn nữa, mấy người thanh niên tri thức như anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về thành phố, nếu thật sự không thích thì đến lúc trở về thành phố cứ tự mình rời đi. Dù sao mấy người đàn ông như mấy anh cũng chẳng mất mát cái gì.”
Tả Cánh Thành không ngờ một cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy khi còn đang nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
Trong mắt anh hiện lên ý lạnh lẽo, cũng không phản ứng lại với câu nói của Kiều Thanh.
Kiều Thanh cảm thấy không có gì vui, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa.
Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp trai, e rằng khắp cả nước cũng không ai có thể so sánh được với anh.
Nhưng với cái tính tình lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng suốt ngày của anh như thế này, nếu đi theo Tô Tầm Vị nhất định sẽ bị đánh.
Nhắc đến đàn ông, một người đàn ông dịu dàng và ân cần như Lục Vân Hiên mới là một ứng cử viên sáng giá để làm chồng.
Ở phía bên kia, Tô Tầm Vị đang định về nhà, lại nghĩ tới cây bút mình mang theo hình như đã bỏ quên ở đại đội, nên lại quay lại tìm.
Nhưng mà vừa bước vào cửa đại đội, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc và ghê tởm từ bên trong truyền đến.
"Chú Kiều, lần này cảm ơn chú rất nhiều, nếu không, cháu thật sự không biết làm sao để thoát khỏi con mụ béo chết tiệt đó.”
Nghe thấy giọng nói này, không phải là của tên khốn nạn Lục Vân Hiên kia sao?
"Chú Kiều, chú không chỉ cho cháu thư giới thiệu từ trường đại học, mà còn giúp con thoát khỏi Lễ đính hôn với con mụ béo chết bầm đó, thật giống như là ân nhân cứu mạng của cháu vậy, bây giờ con không có tài cáng gì, không có gì để báo đáp, chỉ có thể trịnh trọng dập đầu lạy chú.
Tô Tầm Vị nhìn qua khe cửa, nhìn thấy tên đạo đức giả Lục Vân Hiên đang quỳ trước mặt Kiều Phú Quý, nghiêm túc chuẩn bị lạy Kiều Phú Quý.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc Lục Vân Hiên tìm người yêu để lấy tiền của chính gia đình cô ấy cũng là cái dáng vẻ khúm núm như này.
Tô Tầm Vị cảm thấy đầu óc người đàn ông này âm trầm đến mức đáng sợ.
"Mau đứng dậy đi! Cháu đang làm gì vậy! Chúng ta gần như đã trở thành người một nhà rồi, nói cái gì mà như hai nhà xa lạ vậy! Cái đứa Tô Tầm Vị kia vừa xấu vừa béo, còn cháu thì có tương lai tươi sáng, nó làm sao có thể xứng đáng với cháu được chứ? Thật sự là do chú không thể đứng nhìn được nữa. Hơn nữa, mối quan hệ của cháu với Thanh Thanh đã như vậy, từ giờ trở đi chỉ cần cháu đối xử tốt với Thanh Thanh, sau khi tốt nghiệp thì cho con bé một cuộc sống thật tốt, thì cái kế hoạch mà chú đã tạo ra cho cháu cũng không phải là vô ích.”
Tô Tầm Vị nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Cô nói mà, Lục Vân Hiên còn chưa cầm tiền của nhà họ Tô đi báo danh nhập học ở đại học, làm sao bằng lòng đá nguyên chủ đi cơ chứ, hóa ra anh ta đã đổi lấy một tấm vé ăn dài hạn hơn.
"Chú Kiều, chú cứ yên tâm, cháu, Lục Vân Hiên, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với Thanh Thanh! Chỉ cần cháu có một miếng ăn, Thanh Thanh cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ phải đói, cô ấy chính là sinh mệnh của cháu!”
Lục Vân Hiên đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn.
Kiều Phú Quý cực kỳ hài lòng với Lục Vân Hiên, vỗ vai anh ta, nói: “À đúng rồi, chú vẫn đang nghĩ cách về chuyện tiền học phí của cháu, chú không đủ khả năng chi trả hai nghìn tệ, nhưng hai tháng này cháu cứ đi phụ việc đồng áng trước, chú sẽ giúp cháu ghi thêm mấy công điểm, trong thôn lương thực còn thừa rất nhiều, đến lúc đó chú sẽ cho cháu nhiều lương thực hơn, cháu cũng có thể lấy lương thực đi đổi thành tiền.”
"Cảm ơn chú Kiều! Thật sự cảm ơn chú rất nhiều! Đời này dù Lục Vân Hiên có làm trâu làm ngựa cũng không thể bù đắp được ân tình của chú! Đại ân đại đức của chú, cháu thực sự không thể báo đáp!”
Lục Vân Hiên chân thành tha thiết nói.
Nghe xong lời này, Tô Tầm Vị chỉ cảm thấy buồn cười.
Lục Vân Hiên cũng có thể được coi là một nhân tài khi có thể ăn bám một cách thành thạo như vậy.
Hôm nay anh ta có thể tính kế Tô Tầm Vị nhờ Kiều Thanh, vậy thì ngày mai cũng có thể vì những người phụ nữ khác mà tính kế Kiều Thanh.
Con cáo già Kiều Phú Quý tưởng mình đã nhặt được một kho báu nhưng không ngờ lại nuôi phải con sói mắt trắng.
Tô Tầm Vị không nghe những lời nói còn lại nữa, quay người rời khỏi đại đội.
Cô đến căn nhà nát mà Tả Cánh Thành ở đêm qua, thu dọn đồ đạc của Tả Cánh Thành.
Đồ đạc của Tả Cánh Thành không nhiều, hơn nữa còn chưa dỡ đồ ra, chỉ cần gấp chăn bông, Tô Tầm Vị đã trở về nhà Tô.