“Nhiều như vậy? Sao mà ăn cho hết? Sữa đậu nành và miến dê này không thể mang đi, chỉ có thể mang bánh quẩy về nhà thôi.”

Tô Tầm Vị nhỏ giọng nói, liếc Tả Cánh Thành một cái, cảm thấy anh thật sự rất lãng phí. 

Tả Cánh Thành nhíu mày, nói: “Ăn nhiều một chút đi, anh thấy ở nhà em không chịu ăn cơm, nếu như em muốn mang về nhà, thì anh bảo bọn họ đóng gới lại, mang về cho ba mẹ và anh cả.”

Tô Tầm Vị vừa nghe anh nói đóng gói mang về, vội ngăn cản anh, nói:“ Đừng, anh đừng đóng gói mang về, về đến nhà chắc chắn ba mẹ lại nói em tiêu tiền linh tinh, chúng ta cứ ăn thôi, ăn không hết thì cầm theo đợi lát nữa trên đường ăn cũng được.” Nói xong, cô nhanh chóng cầm muỗng, vùi đầu ăn miến dê. 

Tuy thái độ phục vụ của tiệm cơm quốc doanh này hơi kém một chút, nhưng mà đồ ăn ở đây thật sự rất đáng. Một tô miến dê này thực sự rất nhiều. Tô Tầm Vị ăn xong một tô miến đê, cảm thấy cái bụng bị đói mấy ngày nay của mình sắp căng nút rồi. 

Trước mặt còn có một chén sữa đậu nành nữa, nhưng mà cô thật sự ăn không nổi nữa rồi. 

Tả Cánh Thành cũng không ngờ một tô miến dê lại nhiều như vậy, ngay cả bản thân anh cũng suýt ăn không hết. 

Thấy Tô Tầm Vị khó xử, anh nhỏ giọng nói: “Ăn không hết thì thôi, bỏ đi, chỉ là một chén sữa đậu nành thôi mà.”

Nghe xem nghe xem, người giàu có nói chuyện có khác. Chén sữa đậu nành và bánh quấy này tận hai đồng đấy! Ở bên ngoài, một đồng mua được tận bốn cái bánh bao thịt. 

Nhưng mà tiếc thì tiếc, Tô Tầm Vị thật sự ăn không nổi nữa, chỉ có để lại sữa đậu nành ở nơi đó. 

Cô gói hai cái bánh quẩy vào túi giấy dầu, Tả Cánh Thành thì móc kẹp tiền trong ví ra đi tính tiền. Kiều Thanh và Lục Vân Hiên sớm đã ăn xong mì sợi rồi. 

Cô ta từ từ húp từng miếng nước lèo, đang muốn chờ tới lúc Tô Tầm Vị lấy tiền ra trả tiền thì cười nhạo cô một trận. Ai ngờ Tô Tầm Vị không có nói dối, người trả tiền thật đúng là Tả Cánh Thành. 

Hơn nữa Kiều Thanh vô tình liếc qua kẹp tiền mà Tả Cánh Thành móc ra, trong đó có cả xấp tiền rực đỏ. Chừng đó cũng phải được hai ba ngàn đồng nhỉ? 

Cho dù Tô gia có hào phóng đến đâu, cũng không thể cho Tô Tầm Vị cầm nhiều tiền như vậy đi lấy lòng Tả Cánh Thành. Lúc trước Lục Vân Hiên cũng có nói với cô ta, Tô gia cũng phải bán đi nhà cũ mới có tiền giúp đỡ học phí cho Lục Vân Hiên, Tô gia cũng không phải là gia đình giàu có gì, còn kém hơn nhà cô ta nhiều. 

Nói như vậy, vốn dĩ tiền này chính là của Tả Cánh Thành! Cô ta biết Tả Cánh Thành là người từ thành phố đến, nhưng mà không biết anh lại giàu như vậy! 

Nghe lời người ta vừa nói kìa, một phần sữa đậu nành và bánh quẩy tận hai đồng, ăn không hết thì bỏ đó. Con mập Tô Tầm Vị chết tiệt kia sao lại may mắn vậy chứ, gả đại một người đàn ông cũng có thể gả cho một người có tiền như vậy! 

Trong lòng Kiều Thanh vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, càng không cam lòng! 

Lục Vân Hiên thấy Tả Cánh Thành và Tô Tầm Vị đi rồi, không khỏi nhỏ giọng nói: “Em à, chúng ta cũng đi thôi, không phải là em còn muốn mua gì nữa sao? Nếu đi trễ thì về nhà tối mất.”

Kiều Thanh khó chịu đứng tên. Lục Vân Hiên nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Còn chưa tính tiền nữa.”

Kiều Thanh nghe anh ta nói như vậy, khó chịu nhăn mày. 

Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Vân Hiên, không nhịn được mà nổi giận: “Tính tiền, tính tiền, anh không biết đi tính tiền sao? Thanh niên trai tráng như anh đi theo tôi, ăn của tôi, tiêu tiền của tôi, anh không biết xấu hổ à!”

Kiều Thanh nói như vậy, làm không ít người đang ăn sáng ở đó sững sờ. 

Những người đó không khỏi ngước mắt, nhìn về phía Lục Vân Hiên. 

 “Nguyên văn ý chỉ những người đàn ông không cảm thấy sai trái khi không tự cố gắng mà dựa vào phụ nữ, thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo, tự tin. Lục Vân Hiên chỉ cảm thấy như có kim đâm vào lưng, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng sau đó khuôn mặt của Lục Vân Hiên cũng tập tức trâm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Kiều Thanh, không nói không rằng đi ra khỏi cửa tiệm cơm quốc doanh. 

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia của Lục Vân Hiên, lúc này Kiều Thanh mới tỉnh lại. 

Cô ta bỏ 4 đồng - tiền của hai tô mì - xuống bàn, sau đó nhanh chóng chạy theo đuổi kịp Lục Vân Hiên. 

“Anh Vân Hiên, em biết sai rồi, vừa nãy là em nói bậy, anh đừng để trong lòng, là em không đúng.”

Kiều Thanh nhanh chóng đuổi kịp Lục Vân Hiên, thái độ dịu nhẹ, ăn nói khép nép. 

Lục Vân Hiên lạnh lùng nhìn vào mặt Kiều Thanh, lạnh giọng nói: “Tôi thật sự không có tiền, ngoại trừ việc đi học đại học ra, tôi chẳng có gì cả, nếu như em hối hận, tôi sẽ không làm liên lụy đến em.”

Kiều Thanh lập tức hoảng hốt, vội vàng kéo cổ tay của anh ta, nói: “Anh Vân Hiên, sao em lại hối hận chứ, anh biết tâm ý của em mà, vừa rồi chỉ là do em bị Tô Tầm Vị làm cho tức điên, nhất thời lanh mồm lanh miệng, anh đừng để trong lòng, hôm nay là sinh nhật của anh, chúng ta đã hẹn cùng nhau ăn mừng rồi, anh đừng nóng giận, chúng ta đi dạo phố đi.”

Kiều Thanh đã chịu thua, nhưng mà người am hiểu dụ dỗ kiểm soát phụ nữ như Lục Vân Hiên sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta? 

Cô ta muốn anh ta phải ỷ vào mình, nhưng mà Lục Vân Hiên không muốn phải dựa dẫm vào phụ nữ. 

Tâm tư của con gái chính là không tự trọng như vậy! Anh ngon ngọt với cô ta thì cô ta không hài lòng, cảm thấy bản thân mình quý giá, nhưng lại thích làm mình mất mặt.”Em đã nhục nhã tôi như vậy rồi, chẳng lẽ tôi còn đi ăn mừng sinh nhật nữa? Lời em nói hôm nay chính là quà sinh nhật tốt nhất của tôi, làm tôi luôn cảnh tỉnh bản thân, sau này nhất định phải trở nên nổi bật, kiếm gia tài bạc triệu, làm vợ và các con tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu, không bao giờ phải chịu nhục như tôi ngày hôm nay.”

Lục Vân Hiên cắn răng nói. 

Nghe thấy Lục Vân Hiên nói như vậy, Kiều Thanh càng cảm thấy thấp thỏm. Vừa rồi Lục Vân Hiên nói sau này muốn kiếm nhiều tiền, làm vợ con anh ta hưởng phúc, lại không có nhắc đến cô ta. 

Cô ta đã chọc giận Lục Vân Hiên, làm Lục Vân Hiên ghét bỏ mình. Tính tình người được học hành vốn dĩ đã kiêu ngạo, cô cũng thật là, sao có thể bị con mập Tô Tầm Vị chết tiệt kia khiêu khích đến mức nói không lựa lời như vậy, làm tổn thương trái tim của anh Vân Hiên? 

Tuy bây giờ Lục Vân Hiên không có tiền, nhưng mà toàn bộ thôn Bình An còn không có người nào tốt hơn anh ấy. Chỉ cần anh ấy tốt nghiệp đại học, anh ấy sẽ có tiền đồ tươi sáng, thậm chí có thể cưới con gái ở thành phố nào. 

Kiều Thanh hoảng loạn, vội vàng tiến lên kéo tay của Lục Vân Hiên, giọng nói cũng dịu nhẹ hơn: “Anh Vân Hiên, em thật sự biết sai rồi,em xin lỗi anh, lúc nãy đều là do em không tốt, em không biết lựa lời, em biết nam tử hán đại trượng phu như anh, sẽ không so đo với em đâu, đúng không?”

Lục Vân Hiên mím chặt môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Kiều Thanh. 

Ánh mắt này hơi đáng sợ, làm Kiều Thanh nhịn không được cúi đầu xuống, tiếp tục lấy lòng Lục Vân Hiên: “Đi đi, hôm nay cha em cho em một trăm đồng lận, em dẫn anh đi đến tòa nhà bách hóa mua hai bộ quần áo đẹp một chút, anh sắp vào đại học rồi, phải ăn mặc đẹp một chút.”

Lục Vân Hiên hơi cúi đầu liếc nhìn chiếc áo sơ mi giặt tẩy đến mức trắng bệch trên người mình, lúc này mới buông lỏng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play