Đúng là anh ta cần mua hai bộ quần áo mới, đến thành phố lớn đi học, nêu ăn mặc quá đơn giản như thế này chắc chắn sẽ bị người khác coi thường. Nếu Kiều Thanh đã thức thời như vậy, chủ động muốn mua quần áo cho anh, vậy Lục Vân Hiên anh sẽ tạm thời tha thứ cho cô ta một lần, cho cô ta một chút thể diện.
Trong lòng Lục Vân Hiên đã thỏa hiệp, nhưng mà trên mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lời lẽ mỉa mai: “Không cần, chúng ta trở về đi, đỡ cho lát nữa em lại nói thanh niên trai tráng như tôi cứ tiêu tiền của em, tôi không thể mất mặt như vậy lần nữa.”
Lời nói của Lục Vân Hiên làm mặt Kiều Thanh đỏ lên.
Cô ta lấy 50 đồng từ trong túi của mình ra, nhét vào trong tay Lục Vân Hiên, nói như làm nững: “Được rồi mà anh Vân Hiên, em thật sự biết sai rồi, anh đừng so đo tính toán với em, quần áo này là quà sinh nhật của em tặng anh, bây giờ em đưa tiền cho anh, lát nữa tự anh trả tiền, có được không?”
Lục Vân Hiên cúi đầu nhìn từ trên nhìn xuống, anh ta có thể thấy rõ lòng ngưỡng mộ và tình yêu của Kiều Thanh đối với mình. Hành động này của Kiều Thanh hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, nhưng mà trong lòng anh ta lại trỗi lên một cảm giác khinh thường khó tả.
Nhưng mà bây giờ Lục Vân Hiên còn cần Kiều Thanh, tất nhiên sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, anh ta nhận lấy tiền của Kiều Thanh, tự nhiên bỏ vào túi quần, lúc này mới chủ động nắm tay Kiều Thanh, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh không phải là người keo kiệt như vậy, chỉ là lời nói lúc nãy của em thật sự khiến anh rất tổn thương.”
Kiều Thanh thấy Lục Vân Hiên trở nên dịu dàng ân cần như ngày xưa, sự thấp thỏm lo âu trong lòng lập tức biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngọt ngào.
“Em biết rồi, lần sau em nhất định sẽ không nói lung tung nữa, chúng ta nhanh đi chọn quần áo đi.”
Kiều Thanh nhẹ giọng nói.
Lúc này Lục Vân Hiên mới gật đầu, chủ động đi đẩy xe đạp của bọn họ ra.
Tất nhiên là chiếc xe đạp này cũng không phải là của Lục Vân Hiên, mà là của ba Kiều Thanh - Kiều Phú Quý, nhưng Lục Vân Hiên đạp nó cũng rất quen thuộc.
Lục Vân Hiên vẫn luôn đi học ở thị trấn, cho nên khá quen thuộc với các con đường ở thị trấn.
Rất nhanh anh ta đã dẫn Kiều Thanh đi đến tòa nhà bách hóa.
Bởi vì không quen biết nhiều người trên thị trấn, cho nên Kiều Thanh trở nên bạo dạn hơn, sau khi xuống xe thì chủ động quàng lấy cánh tay của Lục Vân Hiên, làm ra vẻ vô cùng thân mật.
Sự khó chịu hiện lên trong mắt Lục Vân Hiên, nhưng mà anh ta cũng không đẩy Kiều Thanh ra. Hơn nữa, cũng trùng hợp thật, sau khi Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, bọn họ cũng đi tới tòa nhà bách hóa.
Bởi vì Tô Tầm Vị muốn tiếp tục khảo sát các sạp hàng ở thị trấn, cho nên Tả Cánh Thành và Tô Tầm Vị hai người dắt xe đến đây. Bọn họ vừa mới khóa xe xong, Lục Vân Hiên và Kiều Thanh lập tức đi đến, đỗ xe ở bên cạnh. Kiều Thanh nhớ lại bộ dạng cúi đầu khom lưng vừa nãy của mình, chỉ cảm thấy rằng tất cả đều là do Tô Tầm Vị gây ra.
Vậy mà bây giờ còn gặp Tô Tầm Vị ở đây, vẻ mặt của cô ta càng khó coi. Kiều Thanh liếc nhìn Tô Tầm Vị với ánh mắt bất thiện, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là dai như đỉa, ném cũng ném không được.”
Tô Tầm Vị đang định đáp lời, không ngờ Lục Vân Hiên lại nhìn cô một lát, rồi nói ngược lại với Kiều Thanh: “Em đừng nói lung tung, tòa nhà bách hóa này lại không phải do chúng ta mở, người ta muốn đến đi dạo thì đến thôi.”
Lúc này Kiều Thanh ngoan ngoãn không lên tiếng, chỉ ôm cánh tay Lục Vân Hiên đi vào bên trong. Tô Tầm Vị tức đến mức gân xanh trên huyệt Thái Dương đều nổi lên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao mà đi đâu cũng gặp hai người kia thế này, cô còn chưa nói gì bọn họ đâu! Đúng là tức chết màl
Tô Tầm Vị nhìn về phía Tả Cánh Thành, nói: “Không phải là anh muốn mua quần áo mới sao? Vào xem đi, nhưng mà quần áo trong tòa nhà bách hóa này đắt lắm.”
Tả Cánh Thành không nói gì, dẫn theo Tô Tầm Vị lần lượt đi vào, trực tiếp đi thẳng đến gian hàng bán quần áo.
Anh quét mắt nhìn sơ, ngay lập tức chọn được một chiếc áo sơ mi.
“Thưa ngài, ngài có thể thử cái này.”
Người bán hàng nhìn thấy người đến, cũng không quá nhiệt tình, nhưng vẫn mời khách với giọng điệu bình thường.
“Anh thích cái này à, vậy anh đi mặc thử đi.”
Tô Tầm Vị cũng cảm thấy chiếc áo sơ mi kia không tệ, cầm lấy đưa cho Tả Cánh Thành.
Tả Cánh Thành đang định nhận lấy, thì cửa phòng thử đồ mở ra.
Người bước ra từ bên trong không phải chính là Lục Vân Hiên nhanh chân hơn họ một bước sao? Hơn nữa trên người anh ta còn mặc chiếc áo giống y như chiếc áo sơ mi trên tay Tả Cánh Thành.
Lần trước gặp anh hai lần cũng không sao, nhưng lúc này Lục Vân Hiên lại chọn một chiếc áo giống với của anh. Vẻ mặt Tả Cánh Thành trở nên hơi khó nhìn.
Tuy nhiên, sắc mặt lạnh lùng của anh không thấy rõ ràng.
Lục Vân Hiên và Kiều Thanh cũng nhìn thấy chiếc áo sơ mi mà Tô Tầm Vị đang cầm trong tay, vẻ mặt Kiều Thanh lập tức lộ ra một nụ cười chế giễu, “Aida còn nói các người không phải là kẹo mạch nha. Không chỉ đi theo chúng tôi, mà ngay cả quần áo cũng phải mua giống như chúng tôi, thật sự rất đáng xấu hổ.”
Tả Cánh Thành im lặng treo áo lên, không muốn nói chuyện vớ vẩn với bọn họ, vì vậy anh kéo Tô Tầm Vị rời đi. Tuy nhiên, Tô Tầm Vị liếc nhìn giá của chiếc áo, và sau đó nhìn vào kiểu dáng và chất liệu của chiếc áo.
Chiếc áo này quả nhiên rất hợp với Tả Cánh Thành, Tả Cánh Thành có dáng người thẳng tắp như vậy và khuôn mặt trong sáng lạnh lùng, mặc chiếc áo sơ mi màu lạnh này, đơn giản là rất hoàn hảo. Cô lại cởi áo ra, nói: “Chiếc áo này rất đẹp, rất hợp với khí chất của anh, tốt nhất anh nên thử xem, rất đẹp.”
Tả Cánh Thành nghi hoặc nhìn Tô Tầm Vị, nhưng vẫn nhận lấy chiếc áo cô đưa cho và đi vào phòng thay đồ.
Kiều Thanh không ngờ da mặt của Tô Tầm Vị lại dày như vậy, thậm chí còn yêu cầu Tả Cánh Thành thử chiếc áo đó trong khi cô ta đã nói như vậy.
Sắc mặt của cô ta tái mét, hừ lạnh một tiếng: “Thật sự là không biết xấu hổ! Chúng tôi đã chọn chiếc áo này trước, cô còn muốn thử gì nữa? Chẳng lẽ cô thấy anh Vân Hiên mặc đẹp nên cũng muốn bắt chước sao?”
Sắc mặt Tô Tầm Vị không thay đổi, trầm giọng nói: “Chiếc áo sơ mi này treo ở đây ai cũng có thể mua. Còn ai mặc đẹp hơn thì chưa chắc.”
Lời còn chưa dứt, Tả Cánh Thành đã mở cửa phòng thử đồ. Vốn dĩ Tả Cánh Thành đã rất đẹp trai, bây giờ anh còn chiếc áo sơ mi màu lạnh này, nó mang lại cảm giác của một người lạnh lùng cấm dục hiền lành. Ánh mắt của Tô Tầm Vị không nhịn được mà nóng lên, cô thật lòng khen ngợi: “Thật đẹp trai.”
Đương nhiên Kiều Thanh cũng nhìn thấy Tả Cánh Thành mặc chiếc áo mới. Cho dù cô ta có thích Lục Vân Hiên, nhưng cũng không thể nói Lục Vân Hiên mặc chiếc áo này đẹp hơn.”Quên đi, anh Vân Hiên, ở đây có rất nhiều quầy quần áo may sẵn, chúng ta đi xem cái khác.”
Kiều Thanh kéo vạt áo của Lục Vân Hiên, thấp giọng nói.
Tuy nhiên, khi Lục Vân Hiên nhìn thấy khí chất nổi bật của Tả Cánh Thành trong chiếc áo đó, trong lòng anh ta không nhịn được mà kích động. Anh ta cởi áo ra, trực tiếp đưa đến quầy thu ngân, nói: “Gói chiếc áo này lại, tôi mua nó.”
Nhân viên thu ngân nở nụ cười, gói chiếc áo gọn gàng, sau đó nhìn Lục Vân Hiên, lịch sự nói: “Thưa ngài, tổng cộng là tám mươi tệ.”