Tả Cánh Thành vừa đẩy xe vừa nói: “Cô biết ngân hàng ở đâu không? Tôi muốn đi rút tiền trước.”

Tuy số lần Tô Tầm Vị tới huyện thành không nhiều lắm, nhưng dù sao nguyên chủ cũng là người trong, huyện, nên dĩ nhiên biết. Cô đưa Tả Cánh Thành đi tới ngân hàng. Tả Cánh Thành vào trong ngân hàng, Tô Tầm Vị ở ngoài canh xe đạp. 

Chỉ chốc lát sau, Tả Cánh Thành đã rút tiền ra.”Cô đói bụng chưa, tôi đưa cô đi ăn.”

Tả Cánh Thành đẩy xe đạp, trực tiếp dắt Tô Tầm Vị tới quán ăn Quốc Doanh gần đó. Thấy Tả Cánh Thành đi thắng tới quán ăn Quốc Doanh, Tô Tầm Vị tập tức kéo anh tại. 

“Từ từ.”

Tô Tầm Vị hỏi: “Anh muốn tới quán ăn Quốc Doanh à?”

Tả Cánh Thành gật đầu. 

Tô Tầm Vị liền nói ngay: “Đồ ăn ở quán Quốc Doanh không ngon lắm, lại còn mắc. Chúng ta chỉ ăn sáng thôi, không đáng đâu nhỉ? Hay là tùy tiện tìm một quầy hàng ăn thử đi? Hơn nữa tôi có thể thuận tiện khảo sát thị trường?”

Nghe Tô Tầm Vị nói xong, sắc mặt Tả Cánh Thành hơi nghiêm tại. Tô Tầm Vị cũng biết xem mặt đoán ý, cô vội vàng nói: “Hay là vậy đi, anh đến quán ăn Quốc Doanh, còn tôi tùy tiện đi dạo?”

Sắc mặt Tả Cánh Thành vốn có chút cứng đờ, vừa nghe vậy tiền trầm xuống.”Cô coi tôi là người như nào?”

Anh có chút bất đắc đĩ nhìn Tô Tầm Vị. 

“Không phải chỉ là ăn một bữa thôi sao, có thể tốn bao nhiêu tiền?”

Nói rồi, Tả Cánh Thành có phần lạnh lùng nói: “Đi theo.”

Thấy Tả Cánh Thành có hơi tức giận, tuy Tô Tầm Vị không thấy mình sai, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, cô không nhịn được thoáng chột dạ. Cô không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đi theo sau lưng Tạ Cánh Thành. Tạ Cánh Thành khóa xe đạp trước cửa quán ăn Quốc Doanh, sau đó kéo tay Tô Tầm Vị, trực tiếp dắt cô vào. 

Nhưng không ngờ Lục Vân Hiên và Kiều Thanh cũng đang ở bên trong. Hơn nữa vì là tiệm cơm sáng, bàn ăn bên trong tiệm cơm Quốc Doanh đều đã chật kín, chỉ còn chỗ của Lục Vân Hiên và Kiều Thanh là còn trống hai chỗ. 

Thái độ của người phục vụ ở quán ăn Quốc Doanh cũng không tốt, trực tiếp chỉ vào hai vị trí kia nói: “Các người cũng là hai người, tới ngồi bàn đó đi!”

 Tô Tầm Vị vốn đã không tình nguyện ăn bữa cơm này, giờ càng thêm không tình nguyện. 

Nhưng Tạ Cánh Thành không nói gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến đáng sợ. Cô không dám nói gì, chỉ đành đưa mắt nhìn Tạ Cánh Thành. Trên mặt Tạ Cánh Thành không một gợn sóng, thậm chí có phần lạnh lùng. 

Anh nhìn người phục vụ, nói: “Hai chén sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy, hai chén canh thịt dê.”

Nói rồi, anh trực tiếp đi tới ngồi ở vị trí bên cạnh Lục Vân Hiên, nhường chỗ bên ngoài cho Tô Tầm Vị. 

Anh đã chọn món, lại ngồi xuống rồi, Tô Tầm Vị cũng không thể gọi anh lại. Cô đành phải đi qua, ngồi xuống. 

Kiều Thanh thấy bọn họ ngồi xuống, sắc mặt có chút khó coi, thấp giọng nói: “ Đúng là oan gia ngõ hẹp, ăn một bữa cơm cũng gặp phải các người.”

Tô Tầm Vị cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng thế thôi, tôi cũng không muốn thấy các người.”

Kiều Thanh không ngờ bây giờ Tô Tầm Vị béo phì đáng chết này lá gan lại lớn tới vậy. Trước kia cô ta thấy cô toàn phải đi đường vòng, bây giờ lại dám đáp trả lại cô. 

Kiều Thanh lạnh lùng liếc xéo Tô Tầm Vị một cái, nói: “Cô đã tới quán ăn Quốc Doanh này ăn chưa? Có biết giá ở đây đắt thế nào không? Trong túi cô có thể có được hai mươi mấy tệ không? Đừng để đến lúc trả tiền lại không có tiền, phải nhờ tôi trả giúp cô. Tuy là người cùng thôn, nhưng chúng ta không thân! Tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô.”

Tô Tầm Vị lạnh lùng liếc Lục Vân Hiên một cái, rồi đột nhiên ung dung nở nụ cười: “Tôi không biết quán ăn Quốc Doanh này đắt bao nhiêu, nói thật, tôi đúng là chưa từng tới. Tôi không có tiền cũng không sao, chồng tôi có. Anh ấy sẽ mời tôi ăn. Không giống như cô, cầm tiền cho không đàn ông, không chỉ cho anh ta tiền học phí còn phải mời anh ta ăn cơm.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Vân Hiên đã đỏ gắt lên. 

Hoa Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tầm Vị, hận không thể chọc một cái lỗ ở trên mặt cô. Cô cũng chỉ đang sĩ diện mà thôi, Tả Cánh Thành có thể mời cô ăn cơm sao? 

Còn không phải là tiền của nhà họ Tô! 

Tả Cánh Thành đồng ý tiếp tục ở bên cô, không phải là vì có nhà họ Tô sẽ giúp cuộc sống ở nông thôn của anh ta dễ dàng hơn sao! 

Không biết sau lưng cô đã cho Tả Cánh Thành bao nhiêu lợi ích mới có thể giữ người lại! Bây giờ còn nói móc Kiều Thanh. Lục Vân Hiên có thể nghĩ vậy, dĩ nhiên Kiều Thanh cũng có thể. 

Cô ta tỏ vẻ khinh thường nói: “Được rồi, Tô Tầm Vị, cô cũng đừng biết người không biết ta. Sau lưng cô đã cho người ta bao nhiêu lợi ích để người ta chịu ở bên cô? Tôi bỏ tiền cho anh Vân Hiên vào đại học, sau này anh ấy tốt nghiệp, tôi sẽ được hưởng phúc, nói không chừng còn có thể thành vợ quan chức? Còn cô thì sao? Người thanh niên trí thức họ Tả này nếu có danh sách gọi trở về, người ta liền vỗ mông bỏ đi, còn để tâm tới cô sao? Chút tiền này của cô lúc đó đều sẽ lãng phí, cô có tư cách gì để nói tôi?”

Những lời này khiến phần chính giữa lông mày Tả Cánh Thành trực tiếp nhíu lại. 

Anh dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Kiều Thanh. 

"Đừng có suy bụng ta ra bụng người, dùng kiến thức của mình để suy đoán hành vi của người khác chỉ khiến cô trông ngu dốt và hời hợt thôi.” Tả Cánh Thành lạnh lùng nhìn Kiều Thanh, lạnh giọng nói. 

Kiều Thanh nghe Tả Cánh Thành nói vậy, hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra: "Nghe như anh đang mắng tôi vậy? Ý anh là sao?”

Tả Cánh Thành nhìn Kiều Thanh với ánh mắt mỉa mai, nói thẳng: " Cô không nghe nhầm đâu, tôi đang mắng cô đấy.”

Kiều Thanh thấy anh thẳng thắn thừa nhận như vậy, khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp trở nên càng thêm khó coi. 

Tô Tầm Vị không ngờ một người hiền lành điềm tĩnh như Tả Cánh Thành cũng sẽ mắng chửi người khác, không khỏi bật cười. Đối với Kiều Thanh, tiếng cười của Tô Tầm Vị không khác gì đổ dầu vào lửa. Cô ta trừng mắt nhìn Tô Tầm Vị, lạnh lùng nói:”

Cô cũng đừng vui mừng quá sớm, đợi đến ngày anh ta vứt bỏ cô trở về thành phố, tôi lại cười cô cũng không muộn.”

Cãi nhau thôi mà, ai mà không biết, Tô Tầm Vị lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nói: “Cũng như nhau cả thôi, cô cũng đừng toàn tâm toàn ý chịu khổ giùm người khác, chờ Lục Vân Hiên lên đại học, trèo lên cành cao hơn, tôi cũng sẽ cười cô.”

Cô vừa dứt lời, khuôn mặt của Lục Vân Hiên hiện lên sự tức giận, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tô Tầm Vị, nghiến răng nói: “Cô có thể bắt tranh cãi được không, ăn một bữa cơm cũng không yên với cô.”

Đúng lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn bọn họ vừa gọi lên bàn. 

So với bên phía Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành có sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có một tô miến dê lớn, đồ ăn của Kiều Thanh và Lục Vân Hiên có vẻ kém hơn nhiều. Bọn họ chỉ ăn mì sợi, hơn nữa còn là mì trứng. Một tô mì sợi, phía trên là một quả trứng gà, rải thêm chút hành lá và xà lách chần.

Thực ra món mì này cũng không tệ, trông cũng khá bắt mắt. Nhưng so với tô miến đầy thịt dê kia của Tô Tầm Vị, trong lòng Kiều Thanh lập tức cảm thấy không thoải mái. Nhưng mà cô ta nghĩ lại, Tô Tầm Vị cũng thật chịu chi, vậy mà gọi đồ ăn ngon như vậy cho Tả Cánh Thành, đúng là bỏ hết vốn liếng ra để lấy lòng anh ta. 

Điều này cũng chứng minh, chắc chắn trong lòng Tả Cánh Thành không thích Tô Tầm Vị, chỉ là nể tình Tô gia đã giúp đỡ anh ta, nên lúc này mới miễn cưỡng duy trì quan hệ vợ chồng với Tô Tầm Vị, còn nói đỡ giúp cô ta. Kiều Thanh nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Tô Tầm Vị nhìn tô miến tràn đầy thịt dê trước mặt, còn cả sữa đậu nành và bánh quẩy nữa, sao mà ăn hết được? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play