Trong tay Tô Tầm Vị còn đang cầm củ khoai lang đỏ, cô đành nói: “Anh còn chưa ăn sáng mà? Trong nồi còn khoai lang đỏ, ăn sáng trước rồi đi.”
Nhưng là Cánh Thành chỉ nhìn cô, nhẹ nhàng cười nói: “Không ăn, lát đi đường anh đưa em đi ăn ngon.”
Tô Tầm Vị đang định cự tuyệt, Tô Tâm Sinh bên cạnh đã nhẹ đẩy cô, có phần chế nhạo nói: “Có nghe chưa? Chồng em bảo muốn đưa em đi ăn ngon, còn ăn khoai lang đỏ gì nữa, mau đi nhanh đi chứ?”
Tô Tầm Vị bị Tô Tâm Sinh đẩy một cái, lảo đảo ngã về phía trước, may mà Tả Cánh Thành đỡ được cô.
“Mau ra ngoài chơi đi, hai đứa hiếm khi ra ngoài một chuyến, muộn chút hãy về.”
Tô Tâm Sinh chớp mắt đầy ám chỉ với Tô Tầm Vị, bảo cô mau chóng bồi dưỡng tình cảm với Tả Cánh Thành.
Nhưng Tô Tầm Vị tại vội vàng giải thích: “Ai đi chơi, bọn em đi làm chính sự.”
Sau khi làm mặt quỷ với Tô Tầm Sinh, túc này Tô Tầm Vị mới quay qua chỗ khác.
Nhưng ánh mắt cô tại dừng trên khuôn mặt anh tuấn trong trẻo của Tả Cánh Thành. Khi cô nhìn tới hàng lông mày đen tuyền rậm rạp của anh, Tô Tầm Vị cảm giác như tim mình nhảy loạn lên, còn hơi nóng rực.
Ai, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có. Một người đàn ông đẹp trai, cao lớn như vậy đứng trước mặt, ai mà không say mê cho được? Tô Tầm Vị thầm nói.
“Đi thôi.”
Tả Cánh Thành đi tới chiếc xe đạp Phượng Hoàng mà Vương Kiến Quốc cho anh mượn, trực tiếp quay đầu xe ý bảo Tô Tầm Vị lên xe.
Chỉ trong chốc lát đó, Tô Tầm Vị đột nhiên xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Bây giờ cân nặng của cô quá nặng, tuy chưa cân thử, nhưng Tô Tầm Vị thầm đánh giá cũng phải khoảng sáu bảy chục cân.
Đường từ thôn Bình An lên tới huyện là đường đất, dĩ nhiên sẽ rất gồ ghề, lồi lõm. Tả Cánh Thành còn đạp xe chở cô, sẽ không mệt chết anh chứ?
Thấy Tô Tầm Vị chậm chạp không chịu lên xe, Tả Cánh Thành khó hiểu nhìn cô: “Còn có chuyện gì chưa làm xong à?”
Tô Tầm Vị lắc đầu, tuy cô xấu hổ tới mức hận không thể đào một cái hố để chui xuống, nhưng đã leo lên lưng cọp thì khó xuống, cô chỉ có thể căng thẳng nói: “Hay là để em lái xe cho, anh ngồi sau đi.”
Tả Cánh Thành nghe cô nói xong, đáy mắt không nhịn được hiện lên tia cười nhàn nhạt.”Em còn sợ anh không chở được em à? Em cũng coi thường anh quá rồi, mau lên xe đi.”
Tả Cánh Thành ung dung nói.
Thái độ và giọng điệu nói chuyện của anh, thậm chí cả ánh mắt và biểu cảm của anh đều vô cùng chân thành, không hề có ý cười nhạo Tô Tầm Vị. Tô Tầm Vị cảm thấy người này những tính tốt của người này đều đã có sẵn từ trong xương tủy.
Cô buông bỏ mặt mũi, sải bước ngồi lên ghế sau. Vốn dĩ con gái ngồi ghế sau thì phải ngồi nghiêng một bên mới càng thêm ưu nhã.
Nhưng Tô Tầm Vị cảm thấy với trọng lượng của cô, ngồi ghế sau sẽ khiến Tả Cánh Thành không khống chế nổi trọng lượng, nên trực tiếp ngồi thẳng lên. Tả Cánh Thành cũng không nói gì. Sau khi thấy cô lên xe mới chậm rãi đạp ra ra khỏi sân nhà họ Tô.
Tô Tầm Vị ngồi ở đằng sau, hai tay không biết phải làm sao. Cô muốn vịn lấy yên sau, nhưng cô đã ngồi hết chỗ rồi, một chút khe hở cũng không lộ ra. Cô muốn ôm vòng eo Tả Cánh Thành, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa gần gũi tới mức này. Nếu tùy tiện ôm anh, chẳng phải là hơi đường đột sao, lại rất xấu hổ.
Tô Tần Vị nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể để hai tay bám chặt lấy quần áo của mình. Nhưng bọn họ vừa mới lái xe tới cửa thôn đã đụng phải oan gia ngõ hẹp Lục Vân Hiên và Kiều Thanh.
Nhìn dáng vẻ của Lục Vân Hiên và Kiều Thanh chắc hẳn là muốn đi lên huyện, Kiều Thanh còn đặc biệt trang điểm một phen. Cô ta mặc một bộ váy hoa màu vàng, trên đầu thắt hai bím tóc, cài thêm một chiếc băng đô hoa giống với chiếc váy.
Chân đi giày xăng đan để lộ ra đôi chân trắng nõn, thon dài. Kiều Thanh ngồi nghiêng một bên. Một tay cô ta thân mật vòng qua ôm lấy eo Lục Vân Hiên, tay còn lại cầm một chiếc túi xách. Trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Vân Hiên và Kiều Thanh vốn ở phía sau bọn họ, nhưng do Tô Tầm Vị nặng hơn Kiều Thanh nhiều, nên Lục Vân Hiên có thể dễ dàng vượt qua Tả Cánh Thành. Bọn họ hệt như một cơn gió lướt qua hai người Tô Tầm Vị. Tô Tầm Vị có thể nhìn thấy sự châm chọc rõ ràng hiện lên trong mắt Kiều Thanh.
“Chúng tôi tên huyện thành trước, hai người chậm rãi đạp xe lên nha.” GiọngKiều Thanh vang lên rõ ràng. Lục Vân Hiên dường như cũng cố ý chọc tức bọn họ, dùng sức trừng mắt vài lần rồi bỏ xa bọn họ ở sau. Tô Tầm Vị trực tiếp trợn trắng mắt, có chút bất lực chửi: “Ấu trĩ”
Tả Cánh Thành ngồi trước nghe thấy Tô Tầm Vị nói thế cũng không nhịn được khẽ cong môi.
Hai người không chút hoang mang chậm rãi đạp, bởi vì còn rất sớm, nên ánh mặt trời không quá gắt, ngược lại đón những cơn gió sáng lại có phần thoải mái.
Đúng là tháng sáu, những ruộng lúa ven đường tràn ngập lúa chín vàng. Khi có gió thổi qua, Tô Tầm Vị còn có thể ngửi được mùi lúa chín thơm ngào ngạt.
“Thóc này sắp thu hoạch được rồi, đến lúc đó thanh niên tri thức các anh sẽ lại vất vả.”
Tô Tầm Vị đột nhiên nói.
Thu hoạch thóc vào những ngày trời nắng còn đỡ, nếu thu vào những ngày mưa to bão bùng, thật sự khiến người ta mệt chết.
Tả Cánh Thành nhẹ nhàng trả lời: “Mùa thu hoạch, dù có hơi vất vả nhưng cũng rất vui. Trước kia lúc tôi chưa xuống nông thôn có nghe những thanh niên tri thức đi về nói qua, trong ngày mùa, các thanh niên tri thức có thể được ăn thịt.”
Thời buổi này nếu có thể được ăn thịt, đúng là chuyện khiến người ta vui vẻ. Tô Tầm Vị tò mò hỏi: “Vậy trước kia anh không về quê thì làm gì? Nghe giọng của anh chắc là người Phương Bắc?”
Tả Cánh Thành gật đầu, đáy mắt hiện lên tia buồn bã, nhưng cũng chỉ lóe qua chốc lát mà thôi.”Lúc không về quê, mỗi ngày tôi đều đọc sách, cũng không có làm gì khác.”
Tả Cánh Thành trầm giọng nói.
“Đọc sách cũng tốt, đọc sách có thể khiến con người ta thông minh hơn.”
Tô Tầm Vị lập tức tán thưởng. Nghe thấy những lời này, Tả Cánh Thành không nhịn được hơi cong môi.
Hai người không nói gì nữa, vì Tô Tầm Vị cảm giác tốc độ lái xe của Tả Cánh Thành càng lúc càng chậm. Dù không nhìn thấy biểu cảm của Tả Cánh Thành, nhưng Tô Tầm Vị cũng có thể cảm giác được bây giờ dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của anh.
Tô Tầm Vị cúi đầu nhìn thịt mỡ trên người mình, lần nữa cảm thấy buồn bực. Ngẫm lại dáng vẻ mỉm cười đắc ý như gió xuân của Kiều Thanh, lại nhìn Lục Vân Hiên gầy như gà luộc mà có thể dễ dàng chở Kiều Thanh đi nhanh như vậy. Đúng là càng nghĩ càng giận.
Tô Tầm Vị vốn định mở miệng bảo Tả Cánh Thành ra sau ngồi, đổi lại để cô đạp. Nhưng nói ra lời này, liệu có làm tổn thương lòng tự trọng của Tả Cánh Thành hay không? Làm cho cả hai đều xấu hổ. Nghiêm túc mà nói, bây giờ Tả Cánh Thành chính là nhà đầu tư của cô.
Cô là người buôn bán, nếu không phải trong tình huống đặc biệt, cô không nên đắc ý nhà đầu tư của mình. Tô Tầm Vị đành gắt gao cắn chặt môi, kiên trì vượt qua cuộc hành trình làm lòng cô nóng như lửa đốt.
Cũng may thôn Bình An cách huyện thành không quá xa. Dù mang theo đồng đội heo là cô, nhưng đạp xe vẫn nhanh hơn đi bộ phân nửa. Tới huyện thành, Tô Tầm Vị kiếm cớ xuống xe, nói: “Đây là lần đầu tiên anh tới huyện thành, chúng ta từ từ đi dạo đi.”
Quả nhiên Tả Cánh Thành dừng xe ngay. Tô Tầm Vị xuống xe như vừa trút được gánh nặng. Cô nhìn Tả Cánh Thành, nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Nói rồi, cô lấy ra khăn giấy mình mua từ huyện thành lần trước, lau mồ hôi cho Tả Cánh Thành.