Tô Tầm Vị vẽ rất nghiêm túc. Qua vài lần chỉnh sửa, cuối cùng mới quyết định được. Tô Tầm Vị câm bản vẽ đã cảm thấy hài lòng, định đưa cho Tô Tầm Sinh. Vừa xoay người sang chỗ khác đã phát hiện ra Tả Cánh Thành không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. 

Tô Tầm Vị đột nhiên bị dọa sợ, trái tim xém chút nhảy khỏi cổ họng. Cũng may cô kịp thời bịt miệng mình, đè xuống tiếng thét chói tai. 

“Anh vào từ khi nào, sao lại không có tiếng động, xém chút hù chết tôi.”

Tô Tầm Vị vỗ ngực nói. 

“Tôi thấy cô vẽ say mê quá, nên mới không quấy rầy cô.”

Tả Cánh Thành thấp giọng nói. 

Hơn nữa, anh vừa bị Tô Tầm Vị làm cho kinh ngạc. Khi cô sáng tác bức vẽ vừa rồi, đường nét mượt mà, bố cục hợp lý, đáp ứng được rất nhiều điều kiện cần thiết. Anh cảm thấy Tô Tầm Vị không phải là lần đầu thiết kế đồ, thoạt nhìn là có thể thấy bức vẽ được thiết kế rất cẩn thận. 

Nếu lần đầu tiên vẽ mà đã có thể vẽ ra được bản vẽ như vậy, thì chỉ có mỗi thiên tài. 

“Bản vẽ này cô vẽ không tệ, do cô nghĩ ra à?”

Tả Cánh Thành thuận miệng hỏi. Sao có thể do chính cô nghĩ ra? Xe đồ ăn vặt này do vô số nhân tài từ đời sau chế tạo ra. Có điều dĩ nhiên là không thể nói vậy, Tô Tầm Vị chỉ có thể trả lời cho có lệ: “Sao có thể chứ? Tôi nhìn thấy người ta lái chiếc xe có hình dạng này, nên mới sao chép lại. Tôi phải đưa cho anh cả nhìn xem có thể làm được hay không.”

Tả Cánh Thành gật đầu, trong mắt thoáng qua tia tán thưởng Tô Tầm Vị. Nhưng Tô Tầm Vị đã hưng phấn đi ra ngoài, nên không nhìn thấy ánh mắt của Tả Cánh Thành. Cô trực tiếp chạy tới phòng Tô Tầm Sinh, gõ cửa, hỏi: “Anh cả, anh ngủ chưa?”

Tô Tầm Sinh đã nằm lên giường, nhưng nghe thấy giọng Tô Tầm Vị nên lập tức xuống giường, đi ra mở cửa.”Làm sao vậy? Tầm Vị?”

“Em vẽ ra bản vẽ rồi, nên muốn cho anh xem có thể làm được hay không? Em muốn làm một xe bán đồ ăn vặt.”

Tô Tầm Vị đưa bản vẽ trong tay cho Tô Tầm Sinh. 

Tô Tầm Sinh nhìn Tô Tầm Vị, rồi lại cẩn thận nhìn bản vẽ do Tô Tầm Vị đưa qua đang được ánh đèn chiếu sáng, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Anh ấy liền hỏi: “Bản vẽ này do em vẽ hay là Cánh Thành vẽ?”

“Dĩ nhiên là em vẽ.”

Tô Tầm Vị có chút không phục nói.”Em có thể vẽ ra một bản vẽ tốt như vậy? Sao trước kia anh lại không biết em còn có bản lĩnh như vậy?”

Tô Tầm Sinh quả thực không thể tin được. 

Bản lĩnh cô còn rất nhiều, chẳng qua là chưa thể để lộ ra thôi,“Là em nhìn thấy người ta đi trên đường, nên mới vẽ lại.”

Tô Tầm Vị lấy cớ nói. Nhưng cái cớ này của Tô Tầm Vị chỉ có thể lừa được Tả Cánh Thành, chứ không lừa được Tô Tầm Sinh. 

Dù sao Tô Tầm Sinh cũng từng học nghề mộc trên huyện thành.”Sao anh chưa từng nhìn thấy xe bán đồ ăn vặt như vậy trên huyện thành?”

Tô Tầm Sinh buồn bực nói thầm. 

Tô Tầm Vị vội vã chuyển chủ đề, hỏi qua loa: “Anh nhìn thử xem có thể làm ra được không?”

Tô Tầm Sinh quả nhiên đã nghiêm túc cân nhắc qua bản vẽ một chút rồi nói: “Cái này có gì khó, em tưởng anh học nghề nhiều năm như vậy để làm cảnh chắc.”

Tô Tầm Vị nghe Tô Tầm Sinh nói vậy lập tức yên tâm, mỉm cười nói cảm ơn với anh ấy: “Vậy cảm ơn anh cả.”

Tô Tầm Sinh không nhịn được cười nói: “Ai u, mẹ nói không sai, sau khi em kết hôn đúng là đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn biết nói cảm ơn anh cả. Nếu trước kia chịu thay đổi, không tranh giành đồ với anh thì đúng là rất tốt.”

Tô Tầm Vị nghe xong, trong mắt xẹt qua tia chột dạ. Cô cười ha hả, lấy cớ trở về phòng. 

Lúc trở lại phòng, Tả Cánh Thành vẫn chưa ngủ, còn đang đọc sách. 

Tô Tầm Vị lấy cây bút máy cũng hũ mực hôm nay mua ra, nói: “Tôi thấy cây bút kia của anh có chút cũ, nên mua cho anh một cây bút máy mới, còn có cả mực nước, anh dùng đi.”

Tạ Cánh Thành thấy Tô Tầm Vị đột nhiên đưa bút máy, có chút ngạc nhiên. Anh lập tức giơ tay nhận lấy, chân thành nói: “Cảm ơn cô.”

Tô Tầm Vị có hơi ngại ngùng vì câu cảm ơn trịnh trọng của anh. 

Cô nói: “Tôi còn phải cảm ơn anh. Chuyện tôi mở quầy hàng, anh đã không chê tôi kiếm chuyện còn cho tôi tiền. Đúng rồi, anh mau thử xem cây bút này dùng có tốt không. Viết giấy vay nợ trước đi, một nghìn tệ kia xem như tiền tôi mượn anh, đợi tôi kiếm được lời sẽ trả cho anh.”

Lời vừa nói ra, cánh tay đang cầm bút máy của Tả Cánh Thành lập tức cứng đờ. 

Hai mắt anh có phần khó tin nhìn Tô Tầm Vị. Nhưng sự khiếp sợ này cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh nhanh chóng thu tại ánh mắt, trầm giọng nói: “Một nghìn đồng thôi mà, không cần phải viết giấy vay nợ.”

Lời vừa nói ra, đến lượt Tô Tầm Vị trừng lớn hai mắt. 

Thứ anh đang nói là tiếng người sao? 

Gì mà chỉ một nghìn tệ thôi mà? Lúc này một nghìn tệ chính là một số tiền khổng lồ. Cũng may là gặp phải cô! 

Dù không viết giấy vay nợ, sau này kiếm được lời cô cũng sẽ trả cho anh! Nếu là người khác, người ta sẽ không chịu trả cho anh. Nghĩ như vậy, Tô Tầm Vị cũng không kiên trì việc viết giấy vay nợ nữa. Cô nói: “Vậy không viết thì không viết, đợi tôi kiếm được lời tôi sẽ trả lại cho anh.”

Tả Cánh Thành không nói gì, chỉ nhìn cô một cái thật lâu rồi xoay người ngồi lại trên ghế. Tính cách Tô Tầm Vị thực ra có hơi tùy tiện, nên cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi lên giường nằm. Hôm nay cô đã đi bộ khoảng ba tiếng đồng hồ, giờ chân có hơi nhức, nên rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. 

Tả Cánh Thành vẫn còn đang cân nhắc làm sao để trả lời câu nói kia của Tô Tầm Vị, chỉ chốc lát đã nghe thấy phía sau lưng truyền tới tiếng ngáy nhỏ. Anh không nhịn được xoay người qua, liền thấy Tô Tầm Vị vậy mà đã ngủ rồi. 

Anh khẽ mỉm cười, nhìn cây bút máy mới trong tay, nhẹ thở dài một hơi, mãi sau mới tiếp tục đọc sách. Tô Tầm Vị ngủ một giấc thật ngon. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh mặt trời chói lọi, thời tiết vô cùng đẹp. 

Tả Cánh Thành đã rời giường. Điều này khiến Tô Tầm Vị có cảm giác như Tả Cánh Thành nguyên đêm không ngủ. Cô ngáp một cái, lúc này mới xốc chăn lên, giũ một chút, rồi tùy tiện gấp một nửa lại. 

Sau đó mới xuống giường thay quần áo, chải tóc. Cô có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ Tô đã chăm bón cho cây ở mảnh đất trồng phía sau nhà, còn có giọng ba Tô đang nói chuyện. Trong lòng cô có cảm giác đủ đầy. Cô đi vào phòng bếp, bếp lửa đang cháy rực, nước trong nồi nóng hổi, đang hấp khoai lang đỏ và cháo trắng. 

Sau khi Tô Tầm Vị rửa mặt xong, cầm lấy một củ khoai lang đỏ. Cô đang định bóc vỏ thì thấy Tô Tầm Sinh vừa ngáp vừa đi vào. Nhìn thấy Tô Tầm Vị, Tô Tầm Sinh có chút bất ngờ nói: “Ai da, sao em còn ở nhà. Anh còn tưởng hai vợ chồng em đã lên huyện thành từ sáng sớm rồi chứ.”

Đêm qua đúng là Tả Cánh Thành nói hôm nay sẽ lên huyện với cô, có điều mới sáng sớm đã chẳng thấy người đâu. 

Tô Tầm Vị đang định lên tiếng, ánh mắt Tô Tầm Sinh đã liếc ra ngoài sân: “Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, đã về rồi, còn mượn xe nữa.”

Đáy mắt Tô Tầm Sinh thoáng qua tia chế nhạo. Tô Tầm Vị nhìn theo ánh mắt Tô Tầm Sinh, tiền thấy Tả Cánh Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng xanh vững vàng dắt một chiếc xe đạp vào trong sân. Tả Cánh Thành vốn đã anh tuấn, hôm nay mặc áo sơ mi, trông dáng người anh càng thêm cao ráo, quý phái. 

“Dậy rồi à?”

Tô Tầm Vị chưa kịp thu lại ánh mắt, Tả Cánh Thành đã đi về phía cô. 

Bốn mắt hai người đột nhiên nhìn nhau. 

Không biết vì sao, Tô Tầm Vị đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng lên. 

“Anh mượn xe đội trưởng Vương, bây giờ xuất phát được chưa?”

Tả Cánh Thành nhẹ nhàng nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play