Tô Tầm Vị cũng chỉ dám ăn nửa cái bánh kẹp, nửa cái còn dư bỏ vào trong bát của Tả Cánh Thành. Tô Cánh Thành ăn một miếng, liền nhận ra lời Tô Tâm Sinh nói là đúng.
Anh ăn một mạch hết nửa cái bánh kẹp, trong lòng ảo não nghĩ, việc ăn uống của anh đều đã bị tài nấu nướng của Tô Tầm Vị dạy hư.
Tô Tầm Vị không làm phụ trách việc ăn uống ở nhà ăn thanh niên tri thức, đồ ăn ở đó quả thực không ăn nổi. Anh chỉ nhìn thoáng qua đã thấy mất ngon, trực tiếp trở về, không ở lại ăn tối.
Tô Tầm Vị thấy mọi người đều ăn say mê, lúc này mới bình tĩnh mở miệng nói ra dự định của mình: “Hôm nay con lên huyện thành một chuyến, trong đầu đã có một dự định. Con muốn làm một chiếc xe ba bánh, lên huyện thành bán loại bánh kẹp này, mọi người cảm thấy có được không? Bên trong bánh kẹp này con có bỏ thêm lạp xưởng nướng và xiên thịt gà, đều do con tự mình làm ra. Lạp xưởng nướng là dùng thịt ba chỉ làm. Xiên thịt gà làm từ thịt gà và bột mì. Bánh kẹp này con định bán 3 tệ một cái, thêm một cái trứng gà là 5 tệ, thêm một cây lạp xưởng là 8 tệ, thêm xiên thịt gà thì bán 10 tệ. Trong này còn bỏ thêm ít khoai tây và rau xà lách, đôi khi cũng có thể cho thêm cà chua, tùy ý người mua.”
Tô Tầm Vị vừa nói xong, mẹ Tô lập tức nghiêm mặt nói: “Con điên rồi! Con đi bày quầy hàng, không phải là làm chó săn cho tư bản chủ nghĩa sao? Đây là đầu cơ trục lợi, bị bắt sẽ phải viết kiểm điểm, còn phải đi giáo dưỡng mấy ngày, lại còn bị phạt tiền.”
Tô Tầm Vị nói: “Hôm nay con đã khảo sát ở huyện thành một lúc lâu. Con thấy người ta cũng bày bán hoành thánh, bánh bao ở ven đường, việc buôn bán cũng không tồi. Hơn nữa bây giờ chính sách đã nới lỏng ra một chút, bị bắt cũng không nghiêm như vậy. Quầy hàng này lập ra bằng tiền mồ hôi nước mắt của con. Người ta đầu cơ trục lợi là vì để chênh lệch giá cả, của con là kế thừa tay nghề, sao lại thành đầu cơ trục lợi?”
Tô Tầm Sinh lá gan lớn, hơn nữa lại nằm trong nhóm người cuồng em gái, vừa nghe Tô Tầm Vị nói xong đã lập tức nói: “Thật ra Tầm Vị nói cũng không sai, con rể của sư phụ con cũng bày quầy hàng. Sư phụ bảo anh ấy đi theo học nghề mộc, nâng cao tay nghề nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy bảo bây giờ bày quầy hàng, gặp dịp tốt có thể kiếm được 20 tệ! Hai mươi tệ này chúng con làm nghề mộc phải hai tháng mới kiếm ra được, người ta lại chỉ mất một ngày đã có thể kiếm được! Còn không phải là đánh người chạy đi, không đánh kẻ chạy lại sao? Hơn nữa, nói về tay nghề còn ai hơn được Tầm Vị, biết đâu đội trưởng Vương lại mời con bé tới nấu cơm cho lãnh đạo ở huyện thành? Con cảm thấy chuyện này khả thi!”
Ba Tô nghe Tô Tầm Sinh nói xong, cũng nhíu mày, nhìn về phía Tả Cánh Thành hỏi: “Tả Cánh Thành, con thấy sao?”
Lúc Tô Tầm Vị quyết định chuyện này, cô đã chắc chắn dù có thế nào cô cũng nhất định phải làm. Dù cho ba mẹ Tô có không đồng ý, cô cũng sẽ năn nỉ ỷ ôi tới khi họ đồng ý mới thôi. Có điều từ đầu tới cuối cô chưa từng suy xét tới suy nghĩ của Tả Cánh Thành.
Bởi vì trong lòng cô luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này không thể lâu dài, nên cũng không đặt mình vào vị trí của người làm vợ. Vậy nên lúc ánh mắt Tả Cánh Thành liếc qua Tô Tầm Vị, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng với cô, Tô Tầm Vị có phần chột dạ. Nhưng dĩ nhiên cô cũng không thể nói ra những lời này. Cô mỉm cười nói với Tả Cánh Thành: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tả Cánh Thành nghiêm túc nói: “Ý tưởng này của em rất hay. Em có tay nghề, hơn nữa còn kiếm tiền bằng chính tay nghề của mình, rất đáng để thử.”
“Hơn nữa em nói đúng, anh thấy gần đây chính sách cũng đã nới lỏng, đúng ra mà nói em cũng không phải đầu cơ trục lợi, văn hóa bán hàng ở vỉa hè đã có từ thời xa xưa trên đất nước ta. Nếu em thật sự muốn làm, anh có thể cho em ít vốn, em muốn bao nhiêu?”
Lời này vừa nói ra, Tô Tầm Vị lập tức ngây người. Vừa rồi nếu không phải ba Tô hỏi ý kiến của Tả Cánh Thành, cô còn không định thương lượng qua với anh. Nhưng người ta không chỉ đồng ý, còn muốn cho cô tiền vốn.
Nếu so ra thì cô quả thực có phần hẹp hòi. Thanh niên tri thức họ Tả này đúng là một người đàn ông tốt không hơn không kém. Cô càng cảm thấy mình đã liên lụy người ta không ít, trong lòng cũng sinh ra cảm giác áy náy. Ba Tô nghe Tả Cánh Thành nói vậy, trong mắt thoáng qua tia hài lòng. Ông càng lúc càng hài lòng với người con rể này, so với tên Lục Vân Hiên kia đúng là bỏ xa vài con phố. Cũng bởi vì quá tốt, quá hài lòng, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy bất an.
“Tiền này sao có thể để con bỏ được, chúng ta còn có tiền, nếu Tầm Vị muốn làm, tiền này cứ để chúng ta bỏ ra.”
Ba Tô nhìn về phía Tô Tầm Vị nói: “Con định dùng bao nhiêu tiền?”
Tả Cánh Thành vội vàng từ chối: “Ba, mẹ, nếu Tầm Vị đã kết hôn với con, tiền này dĩ nhiên phải để con bỏ. Sau khi hai đứa chúng con kết hôn không tự ra ngoài sống, còn ăn ở trong nhà, đã gây thêm không ít phiền toái cho hai người, sao còn có thể để hai người tiếp tục bỏ thêm tiền. Tiền của hai người dĩ nhiên phải để lại cho anh cả sau này còn phải cưới chị dâu, lại còn để hai người dưỡng già. Tiền này cứ để Tầm Vị lấy của con.”
Tô Tầm Vị vốn định xin tiền của ba mẹ, nhưng những lời này của Tả Cánh Thành làm cô có chút ngại ngùng.
Cách nói của Tả Cánh Thành cũng không sai. Cô đã kết hôn rồi, tiền trong tay ba mẹ là tiền bán nhà cũ có được. Hơn nữa anh cả vẫn chưa kết hôn, nếu cô lại đòi số tiền lớn như vậy thì không hay cho lắm.
“Em muốn bao nhiêu? Nói cho anh con số, mai anh đưa cho em.”
Tả Cánh Thành không tiếp tục thương lượng với ba mẹ Tô, mà dứt khoát nhìn về phía Tô Tầm Vị.
Người ta đã có ý tốt, nếu cô nói không cần chẳng phải là không cho người ta mặt mũi sao.
“Chỉ cần mua xe đạp, sau đó cải tạo lại thành xe ba bánh. Mua thêm gas, một cái bếp lò, về xe đẩy em định sẽ vẽ ra một bản vẽ, anh giúp em một chút. Còn một vài nguyên liệu, mấy trăm tệ hẳn là đủ rồi.”
Chi phí lớn nhất chính là cái xe đạp.”Được, ngày mai anh xin nghỉ, ra ngân hàng rút tiền cho em.”
Tả Cánh Thành dứt khoát quyết định. Nhìn khí chất và bộ quần áo của anh, hẳn là nhà có điều kiện. Hơn nữa, nếu không có tiền nhất định không mua nổi tiểu thuyết nước ngoài về xem.”Vậy, cảm ơn anh.”
Tô Tẩm Vị không biết nên nói gì, chỉ đành gắp cho anh một cái bánh kẹp.
Ba mẹ Tô thấy hai người trẻ tuổi ở chung không tồi, trong lòng vốn nên vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới việc Tả Cánh Thành thoải mái đưa cho Tô Tẩm Vị tận một nghìn tệ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhìn khí chất và dáng vẻ của người con rể mới này, điều kiện gia đình nhất định không đơn giản. Người ta tới từ thành phố, nếu đạt được mục tiêu rồi quay về, vậy Tầm Vị nhà bọn họ phải làm sao mới tốt đây?
Haiz, thật là đáng lo. Sau khi ăn tối xong, Tô Tầm Vị tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về phòng. Cô không hề rảnh rỗi, cầm bút chì lên vẽ một bản phác thảo sơ đồ xe đẩy, định mau chóng để Tô Tầm Sinh làm cho xong. Cái xe đẩy này có thể được gắn trực tiếp vào bánh xe. Nếu được làm bằng gỗ thì rất nhẹ, có thể trực tiếp buộc phía sau xe đạp rồi kéo đi.