May mắn là vừa rồi có ăn một chén hoành thánh nhỏ trên huyện, nếu không cô đã không chịu nổi rồi. Ăn một củ khoai lang đỏ và một quả trứng gà xong, Tô Tầm Vị cảm thấy bụng cô đã no khoảng bảy phần.
Mấy ngày nay vì giảm cân, cô đã ăn ít hơn. Bây giờ cảm giác thèm ăn đã được kiểm soát tốt. Cô cảm thấy cái bụng vốn dĩ căng tròn cũng đã nhỏ đi không ít.
Có điều nguyên chủ ăn thịt mỡ hơn hai mươi năm, muốn giảm được cũng không phải một sớm một chiều, còn phải tiếp tục cố gắng.
Đợi đến khi cô chuẩn bị xong tất cả, mỗi ngày đều đạp xe lên huyện bán bánh kẹp, vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể luyện tập giảm cân. Đúng là một công đôi việc.
Ăn khoai lang đỏ xong là đã hơn 4 giờ chiều, cách thời gian nấu bữa tối còn xa. Hơn nữa, cô đã chuẩn bị nguyên liệu xong, chỉ cần trộn đều bột, rất nhanh.
Tô Tầm Vị không chịu ngồi yên, cầm cái cuốc ra mảnh đất trồng rau phía sau nhà đào ít khoai tây mà mẹ Tô nói hai ngày trước.
Khoai tây này chịu được nóng lạnh, dù ở hoàn cảnh nào cũng sinh trưởng rất tốt. Hơn nữa mẹ Tô là người chăm chỉ, việc đầu tiên bà làm khi thức dậy chính là chăm bón, dĩ nhiên khoai tây sinh trưởng không tồi.
Tô Tầm Vị rất nhanh đã đào được một gánh đầy khoai tây. Lúc gánh khoai tây ra, vừa đúng lúc Tả Cánh Thành trở về.
Tả Cánh Thành thấy cô gánh một gánh đầy khoai tây, vội tiến lên nói: “Muốn để ở chỗ nào? Đưa cho tôi.”
Lời này nói ra, Tô Tầm Vị thấy có chút xấu hổ. Bởi vì nhìn từ bên ngoài, Tả Cánh Thành cao gầy mảnh khảnh, mà cô thì lưng hùm vai gấu. Gánh khoai tây này ở trên vai cô trông thế nào cũng vẫn thích hợp hơn.
Chưa đợi Tô Tầm Vị lên tiếng, Tả Cánh Thành đã vươn tay giành lấy, dễ dàng giải phóng bả vai của cô. Thấy hai tay anh nâng đòn gánh, Tô Tầm Vị vội vàng chỉ vào cửa hầm, nói: “Đặt ở chỗ đó đi, đợi lát nữa tôi còn phải kiểm tra lại một chút, sau đó mới để Ba Tôi cất vào bên trong hầm.”
Tả Cánh Thành gật đầu, đặt gánh khoai tây vào một góc ở miệng hầm theo ý Tô Tầm Vị.
Toàn thân Tô Tầm Vị đổ đầy mồ hôi, chính cô cũng ngửi thấy được. Không biết có phải do cơ thể béo phì hay không, mà cô luôn cảm thấy mùi hương trên người có phần khó chịu, cảm giác như mùi dầu mỡ.
Trái ngược lại với Tả Cánh Thành vừa mới tan làm về, cũng đổ mồ hôi nhưng mùi hương trên người anh lại có một mùi nam tính đặc trưng. Tô Tầm Vị cố ý đứng cách xa, khách sáo nói: “Cảm ơn anh, sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
Biểu cảm Tả Cánh Thành vẫn lạnh lùng, xa cách như vậy. Anh trầm giọng nói: “Vừa tan làm liền về ngay. Bên kia còn gì không? Để tôi mang về cho cô.”
Tô Tầm Vị lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ có một gánh khoai tây này, anh về sớm vậy có phải chưa ăn tối không? Vừa hay hôm nay tôi có nấu vài món mới cho mọi người ăn.”
Nói rồi, Tô Tầm Vị lấy ra ít khoai tây, đi tới bên giếng nước rửa sạch. Tả Cánh Thành thấy Tô Tầm Vị đang rửa khoai tây, không nhịn được hỏi: “Có phải cô cần tôi giúp gì không? Cô cứ việc nói, không cần khách sáo với tôi.”
Tô Tầm Vị mỉm cười: “Vậy anh vào nhóm lửa giúp tôi đi. Tôi rửa sạch mấy củ khoai tây này sẽ lập tức vào nấu ăn, Ba Tôi có lẽ cũng sắp trở về rồi.”
“Được.”
Tả Cánh Thành không nói gì, chỉ gật đầu, đi vào phòng bếp. Tuy bây giờ cơ thể Tô Tầm Vị có phần béo, nhưng kinh nghiệm lao động đời sau vẫn giúp cô làm việc vô cùng lanh lẹ, dứt khoát.
Sau khi rửa sạch khoai tây, Tô Tầm Vị gọt vỏ, cuối cùng cắt khoai tây ra thành những sợi mỏng bằng kỹ năng điêu luyện của mình. Lúc này, Tả Cánh Thành đã đun sôi nồi nước. Nước đã sôi, Tô Tầm Vị bèn bỏ khoai tây vào luộc một chút.”Lấy một ít củi trong bếp để qua bên cạnh bếp đun nước đi. Tôi muốn làm bánh kẹp, nếu lửa lớn quá sẽ dễ bị cháy.”
Sau khi vớt khoai tây đã luộc xong ra, Tô Tầm Vị trầm giọng nói. Tả Cánh Thành xuống nông thôn đã mấy ngày, cũng đã quen với những chuyện ở nông thôn, việc nhóm lửa này cũng như vậy. Anh dùng kẹp gắp than kéo ít củi bên trong bỏ qua bên cạnh bếp. Lửa đã nhỏ đi, Tô Tầm Vị cũng đã trộn bột xong.
Cô múc một muỗng bột, chậm rãi đổ vào chảo. Bột ở trong chảo chín rất nhanh. Sau đó cô thuần thục đập một quả trứng gà. Sau khi chậm rãi tán đều trứng gà lên trên mặt bánh, Tô Tầm Vị cầm đũa nhanh chóng lật mặt bánh. Sau khi lật xong, Tô Tầm Vị mới phết chút tương ngọt do cô chuẩn bị lên trên mặt bánh, sau đó phủ lên xiên thịt gà và lạp xưởng, rồi lại cho thêm ít khoai tây và hai miếng rau xà lách. Lúc này cô mới cuộn lại. Tô Tầm Vị liên tục làm vài cái bánh kẹp. Vừa làm xong thì ba mẹ Tô và Tô Tầm Sïnh về.
Tô Tầm Sinh đi vào phòng bếp đầu tiên. Anh ấy liên tục ngửi ngửi mùi hương trong không khí, rồi mở miệng hỏi: “Tầm Vị, nay lại nấu món ngon gì thế?”
Tô Tầm Vị bê ra một đĩa bánh kẹp lớn. Tả Cánh Thành cũng bê một nồi cháo trắng đã nấu xong ra.
“Hôm nay làm bánh kẹp, nhất định anh chưa từng ăn qua.”
Tô Tầm Vị tràn đầy tự tin nói.
Nhưng ba mẹ Tô vừa nghe thấy lời này, không nhịn được nói: “Đứa nhỏ này, không phải chỉ là bánh kẹp thôi sao? Ai mà chưa ăn qua? Dù tay nghề con có tốt, thì bánh kẹp vẫn là bánh kẹp! Không phải được làm từ bột thôi sao, sao có thể ăn ngon được?”
Lời còn chưa dứt, mẹ Tô đột nhiên nhìn thấy Tả Cánh Thành bưng nồi cháo ra. Trên khuôn mặt anh tuấn của anh phủ đầy khói bụi.
Mẹ Tô nhìn về phía Tô Tầm Vị, nói: “Tầm Vị, sao con lại để Tả Cánh Thành nhóm lửa? Tả Cánh Thành đã đi làm mệt mỏi nguyên ngày, sao con còn để cho người ta nhóm lửa cho con. Đứa nhỏ này, đúng thật là! Con xem, mặt Tả Cánh Thành phủ đầy bụi rồi. Đứa trẻ đẹp trai như vậy biến thành cái dạng gì rồi, vậy mà con còn không thấy xót cho người ta! Có người nào làm vợ giống con sao?”
Ai da, không phải chỉ là nhóm lửa thôi sao? Có đến mức như vậy không?
Tô Tầm Vị có chút cạn lời nhìn về phía mẹ Tô, nói: “Mẹ, đến mức vậy sao? Không phải chỉ là khói bụi thôi sao? Cả người con đều là khói bụi này, sao mẹ không xót con?”
Mẹ Tô trực tiếp liếc cô một cái, còn cố ý nói: “Con ở nhà nấu ăn thì mệt tới mức nào. Người ta đi làm cả ngày, về nhà con không bưng trà rót nước cho người ta thì thôi, còn bắt người ta nhóm lửa, có người nào làm vợ như con à? Nếu gặp phải một người chồng tính tình hung bạo, chỉ sợ đã đánh cho con mấy cái.”
Tả Cánh Thành không nhịn được bật cười. Anh cũng là người thông minh, dĩ nhiên biết lời này của mẹ Tô là có dụng ý gì.
Anh trầm giọng nói: “Mẹ, không sao, nhóm lửa cũng không phải việc gì nặng nhọc, không phải chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi sao? Con đi rửa mặt đã, mọi người ngồi xuống ăn tối đi. ’’
Nói rồi, anh đi đến bên cạnh giếng nước, dùng sức hất nước lạnh lên rửa mặt, rồi rửa tay một phen. Chờ Tả Cánh Thành trở lại, ngồi vào chỗ, Tô Tầm Vị liền múc ngay cho anh một chén cháo.”Nào, anh vất vả rồi, cho anh bát cháo lớn, mau ăn đi, nếu không mẹ sẽ lại càm ràm em.”
Tô Tầm Vị tươi cười nói.
Tô Tầm Sinh đã bắt đầu ăn. Vừa ăn thử bánh kẹp, anh ấy liền nói ngay: “Anh chắc chắn bánh kẹp chúng ta ăn lúc trước không giống cái này, cái bánh kẹp này ăn rất ngon! Bên trong còn có tương, cũng không phải loại bánh kẹp chúng ta ăn thường ngày! Còn có cả thịt, thịt này là gì? Anh chưa từng ăn qua, ngon quá đi!”
Ba mẹ Tô thấy Tô Tầm Sinh nói vậy cũng bán tín bán nghi, cầm lấy miếng bánh kẹp Tô Tầm Vị đã cắt đôi bỏ vào miệng.