Nếu đổi lại là đời sau, cô mà đưa chiếc bánh bao đã bị căn hai miếng cho người khác nhất định sẽ bị người ta mắng cho một trận. Tô Tầm Vị từ chối lời cảm ơn của hai mẹ con, rồi bắt đầu đi dạo quanh chợ.
Cô đã đói bụng, không ăn được bánh bao, chỉ có thể mua thứ khác.
Cô muốn ăn thứ gì đó nóng hổi, nên mới nhắm tới một quầy hàng cách đó không xa.
“Chú à, bao nhiêu tiền một bát hoành thánh?”
Tô Tầm Vị đi qua, khách sáo hỏi.
Ông chú quầy hàng rất nhiệt tình trả lời: “Bát hoành thánh nhỏ 5 tệ, bát lớn 8 tệ, thêm một trái trứng gà thì 10 tệ.”
“Vậy cho cháu một bát nhỏ đi.”
Tô Tầm Vị nói,
Bát hoành thánh nóng hôi hổi rất nhanh được bê lên. Bát nhỏ có mười miếng hoành thánh, phía trên còn rắc một ít hành hoa.
Tô Tầm Vị cầm muỗng múc một cái bỏ vào trong miệng. Lớp vỏ hoành thành rất mịn, nhưng nhân lại ít đến thảm thương. Mùi vị cũng không xuất sắc, nước súp không đủ ngọt, ăn vào không quá thơm ngon.
Không phải Tô Tầm Vị soi mói, mà thật ra cô đang khảo sát thị trường. Dù sao thì cô muốn kiếm tiền, lại không muốn tiếp tục nấu ăn trong nhà ăn của đội thanh niên tri thức, nên chỉ có thể chú ý tới các quầy hàng. Đây là cách kiếm tiền rẻ và dễ dàng nhất. Trong đầu cô có hàng nghìn công thức làm đồ ăn vặt. Hôm nay cô tới chợ là để cố ý xem xem mình nên bán gì cho thích hợp.
Trải qua một lúc quan sát, Tô Tầm Vị phát hiện ra hai phương hướng. Một là bán bánh bao như vậy, loại thức ăn có thể làm no bụng. Hai cái bánh bao lớn chỉ 5 tệ, vừa tiện lại vừa rẻ. Khách hàng tới hầu như đều là những người vội vã, cũng coi như có thể buôn bán. Hai là bán tào phớ và chè trôi nước trước cửa Cung Tiêu Xã, tạo thú vui cho kẻ có tiền. Bởi vì đây là thức ăn vặt, nên chỉ có những người gia cảnh dư dả chút mới mua. Mà hầu hết nhóm khách hàng này là sinh viên đang học tập ở huyện, còn có các quan chức chính quyền và công nhân ở các nhà máy lớn.
Tô Tầm Vị cảm thấy nhóm khách hàng sau sẽ ổn định hơn chút. Dù sao thì số ngày họp chợ mỗi tháng cũng rất ít, mà nhóm người kia ngày nào cũng ở huyện, ngày nào cũng có thể buôn bán. Đời trước cô cũng mở không ít quán ăn tại nhà, dĩ nhiên biết dù là thời đại nào cũng không thiếu những kẻ có tiền. Buôn bán với những người có tiền sẽ dễ hơn là buôn bán với những người không có tiền. Tô Tầm Vị vừa ăn hoành thánh, vừa cân nhắc bước đầu trong kế hoạch gây dựng sự nghiệp.
Cô định bán bánh kẹp! Không sai, đời sau bánh kẹp rất được ưa chuộng. Chỉ ba tệ một chiếc, hơn nữa còn nóng hổi, rẻ hơn cả bánh bao. Tuy nhiên những người ăn bánh kẹp đều không chỉ muốn ăn một vị nguyên bản, mà còn muốn thêm vài thứ khác. Có thể thêm được rất nhiều thứ.
Ở đời sau, một chiếc bánh kẹp có thể được bán với giá mấy chục tệ. Gì mà lòng đỏ trứng, chà bông, đùi gà, xúc xích, xiên gà, xúc xích nướng, bất kỳ thứ gì liên quan tới thịt đều có thể thêm vào. Nhưng với điều kiện hạn chế của Tô Tầm Vị bây giờ, chắc chắn cô không thể cho vào nhiều thứ như vậy. Cô định sẽ làm vài món ăn kèm phổ biến hơn để có thể làm được bánh kẹp thu hút người khác. Tô Tầm Vị quyết định xong, liền cảm thấy chiếc hoành thánh nhỏ trong miệng đã ngon hơn vài phần. Cô ăn xong rất nhanh.
Ăn hoành thánh xong, Tô Tầm Vị xem xét thử các công cụ mà mình cần mua, tính toán thử chi phí bỏ ra. Gas, nồi niêu cũng không tốn quá nhiều tiền. Hơn nữa anh trai cô còn là một người có tay nghề, có thể nhờ anh ấy giúp cô làm một cái xe đẩy nhỏ. Chi phí tốn nhất hẳn là chiếc xe đạp. Nếu cô muốn tới huyện bày quầy, thì ngày nào cũng phải đi bộ qua lại ba tiếng, nhất định là không thể được.
Nếu có xe đạp, vậy thì quãng đường đi cũng sẽ ngắn tại, chỉ mất hai ba chục phút là được. Lục Vân Hiên vừa mới trả tại cho nhà họ Tô hai ngàn tệ, hẳn là nhà bọn họ có thể lấy tiền ra. Hơn nữa dựa theo sự yêu thương của ba mẹ và anh cả, số tiền này bọn họ nhất định sẽ đồng ý cho.
Nói vậy, quầy hàng mà Tô Tầm Vị muốn mở cũng chỉ mất mấy ngày là có thể khai trương.
Tô Tầm Vị thanh toán tiền hoành thánh, sau đó đi mua ít bột mì, thịt ba chỉ, cuối cùng lúc đi ngang qua cửa Cung Tiêu Xã, cô còn ghé mua ít thịt gà.
Mua thịt gà xong, Tô Tầm Vị lại mua thêm ít nguyên liệu làm vỏ bánh. Cuối cùng khi nhìn thấy bút máy và mực nước ở Cung Tiêu Xã, cô không khỏi nghĩ tới những ghi chút lúc đậm lúc nhạt trong cuốn tiểu thuyết ngoại ngữ của Tả Cánh Thành. Nhìn chút tiền dư còn lại trong túi, cô cắn răng mua cho anh một cây bút máy mới và một bình mực nước xanh nhỏ.
Cây bút máy này đắt tới mức khiến Tô Tầm Vị nhớ tới những cây bút bi rẻ tiền của đời sau. Mua đồ xong, cô mới vội vã trở về thôn. Cô quyết định tối nay sẽ làm bánh kẹp cho mọi người trong nhà ăn thử.
Thịt ba chỉ này, Tô Tầm Vị định dùng để làm lạp xưởng.
Còn thịt gà thì dùng để làm xiên thịt gà. Lạp xưởng nướng và xiên thịt gà, trứng gà là những thứ được cho vào bánh kẹp nhiều nhất.
Lúc Tô Tầm Vị xách đồ trở về, đi lại càng chậm hơn. Cô ra ngoài từ 7 giờ sáng, về tới nhà nhìn lên đồng hồ đã gần một giờ chiều.
Sáng nay ba mẹ đem theo bánh bí đỏ cô làm, nên trưa không về ăn cơm, bếp và nồi niêu trong nhà đều lạnh toát. Sau khi bỏ đồ xuống, Tô Tầm Vị bèn làm cho mình một bữa trưa đơn giản.
Chỉ có một mình, Tô Tầm Vị cũng không muốn nấu ăn, vậy nên trực tiếp rửa sạch một ít khoai lang đỏ, bỏ vào trong nồi hấp chín. Thứ này có thể lấy đầy bụng, còn có thể giảm mỡ, đúng là sinh ra dành riêng cho cô.
Có điều chỉ ăn mỗi khoai lang đỏ nhất định không thể no, vậy nên Tô Tầm Vị đã cho một quả trứng gà vào hấp cùng. Trong lúc chờ hấp khoai lang đỏ, cô bắt đầu chuẩn bị làm lạp xưởng và xiên thịt gà.
Lọc bớt mỡ trong thịt ba chỉ ra, chỉ để lại tám phần thịt, hai phần mỡ. Thịt cắt thành những miếng nhỏ, sau đó băm nát, bỏ vào trong một ít hành lá, tiêu, muối, nước tương, và một ít đường trắng cho vừa ăn. Sau khi trộn đều nhân xong thì rửa sạch vỏ ruột.
Bởi vì miếng thịt Tô Tầm Vị mua khá lớn, hơn nữa cô cứ luôn miệng gọi chủ quán là mỹ nữ, nên chủ quán trực tiếp cho cô một phần ruột non. Phần ruột non này phải trải qua quá trình xử lý mới có thể trở thành vỏ ruột. Quá trình xử lý cũng tốn một chút công sức.
Sau khi xử lý xong, thắt vỏ ruột lại, sau đó nhét nhân thịt vào trong.
Lúc nhét thịt không được nhét quá đầy, nếu không thông khí, ruột sẽ bị bục. Sau khi Tô Tầm Vị nhét nhân thịt vào xong, dùng sợi chỉ chia tạp xưởng thành từng đoạn ngắn một, cuối cùng mới hoàn thành. Sau khi làm xong lạp xưởng, Tô Tầm Vị tại rút xương gà, cắt thành những dải đều nhau, rồi tại ướp với chút hành, tiêu, nước tương, đường trắng và muối.
Sau khi ướp xong, Tô Tầm Vị phủ lên que thịt gà một lớp bột, sau đó trực tiếp bỏ vào chảo chiên.
Vậy là một nồi xiên thịt gà thơm ngào ngạt, nóng hổi, vàng giòn không có xương gà đã làm xong.
Những đồ chiên rán này tuy không tốt cho sức khỏe, nhưng mùi hương lại không thể cưỡng lại.
Khi ngửi thấy mùi thơm này, ngay cả Tô Tầm Vị từng thề thốt phải giảm béo cũng không nhịn được nếm thử một cái.
Ừm, lửa vừa phải, bên ngoài vàng giòn, bên trong thịt gà vẫn còn ẩm, lúc ăn còn ứa nước ra.
Tô Tầm Vị vô cùng hài lòng.
Sau khi làm xong, cô mới rảnh rỗi lấy khoai lang đỏ và trứng gà ra ăn trưa.