Sau khi nghe được lời của Vương Kiến Quốc, Tô Tầm Vị cũng phải nghiêm túc suy nghĩ lại. Suy nghĩ một chút, cô lên tiếng từ chối Vương Kiến Quốc, nói: "Bây giờ chuyện quan trọng của đội trưởng Vương đã quyết định xong rồi, vậy cháu cũng sẽ không đi làm ở điểm thanh niên tri thức nữa, cháu muốn làm việc khác.”
Lúc Vương Kiến Quốc nghe cô từ chối đến làm việc trong điểm thanh niên tri thức, trong mắt ông ấy hiện lên vẻ thất vọng.
Đừng nói là những thanh niên tri thức đó thích đồ ăn do Tô Tầm Vị nấu mà ngay cả ông ấy cũng thích ăn.
Sau một ngày bận rộn, được thưởng thức một bữa ăn ngon còn tuyệt vời hơn bất cứ điều gì khác.
Nhưng mà Tô Tầm Vị có tay nghề nấu nướng như vậy, có thể tìm được việc làm đầu bếp ở bất kỳ nhà hàng nào trong huyện, nấu ăn trong một căn tin dành cho thanh niên tri thức, thực sự đúng là một chuyện tủi thân.
Ông ấy cũng không nên ép cô ở lại.”Việc này đều tùy thuộc vào cháu thôi. Á đúng rồi, công điểm cháu kiếm được mấy ngày nay đều ghi vào chỗ của chồng cháu hay sao?”
Vương Kiến Quốc lại hỏi.”Cứ ghi ở chỗ anh ấy đi.”
Tô Tầm Vị không suy nghĩ nhiều đa nói thẳng: “Vì Bí thư Tôn đã rời đi nên hôm nay cháu cũng không đi làm ở điểm thanh niên tri thức nữa, cháu về nhà đây.”
Vương Kiến Quốc đành phải gật đầu, nói: "Được, để chú tự thông báo cho.”
Tô Tầm Vị quay đầu nhìn Tả Cánh Thành, nói: "Em đi về đây. Chắc hẳn là anh đã biết đường đi rồi chứ?”
Tả Cánh Thành bật cười nói: “Đi mấy ngày như vậy, nhất định anh phải biết đường rồi, anh cũng không phải người mù đường.”
Nghe thấy đôi vợ chồng trẻ nói như vậy, Vương Kiến Quốc không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: "Bé mập, cháu sợ anh chồng đẹp trai của mình đi lạc mất đấy à, cháu cứ yên tâm đi, cái lão già họ Vương là chú đây sẽ dẫn nó đến đó nơi đến chốn, đảm bảo không lạc mất đi đây được.”
"Vậy phải làm phiền đội trưởng Vương rồi, mong chú chiếu cố anh ấy nhiều hơn nhé.” Tô Tầm Vị nở nụ cười hào phóng, nói.
"Đó là điều đương nhiên. Cháu đã giúp chú một chuyện lớn như thế, vì vậy chú chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Vương Kiến Quốc cũng gật đầu đồng ý. Tô Tầm Vị nhìn bọn họ rời đi một khoảng rồi mới quay người đi về nhà.
Ba Tô và mẹ Tô đang định ra ngoài thì thấy Tô Tầm Vị quay về, lập tức hỏi: “Sao con lại về đây?”
Tô Tầm Vị đã nói sự thật cho bọn họ biết.
“Không đi thì không đi, dù sao làm trong bếp cũng chẳng phải việc gì tốt, khói lửa mịt mù.”
Mẹ Tô nói.
“Đúng vậy, con cứ ở nhà nấu cơm đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu thức ăn cho con nấu.”
Ba Tô cũng nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng Tô Tầm Vị không muốn ăn no chờ chết. Hơn nữa tuy nhà họ Tô không thiếu thức ăn, nhưng cũng không quá giàu có. Cô vẫn muốn kiếm tiền, sống một cuộc sống tốt đẹp.
“Hôm nay con muốn lên huyện xem thử, có được không?”
Tô Tầm Vị hỏi.
Cô muốn tìm cơ hội kinh doanh, phải kinh doanh thì mới mau có tiền. Mẹ Tô nghe cô nói vậy liền nói ngay: “Đi đi, mấy hôm nay con cũng bận việc rồi. Hôm nay vừa hay có phiên chợ, xem xem thích gì thì mua.”
Nói rồi, bà móc trong túi ra hai mươi tệ đưa cho Tô Tầm Vị.
Thời buổi này, hai mươi tệ cũng không phải là ít, có thể mua được rất nhiều đồ. Tô Tầm Vị cũng không vô liêm sỉ như nguyên chủ. Cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, đi chợ còn cần mẹ cho tiền, thật sự có chút xấu hổ. Nhưng cô thật sự không có tiền, nếu không nhận thì cô không thể đi chợ được.
Tô Tầm Vị bất đắc dĩ nhìn mẹ Tô, nói: “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tô bị những lời này của cô chọc cho bật cười.
“Ai da, con gái lớn của mẹ, kết hôn rồi đúng là khác hẳn, lại còn biết nói cảm ơn với mẹ. Hiểu chuyện, thật sự quá hiểu chuyện.”
“Đúng vậy, nói không chừng chúng ta sắp trở thành ông bà ngoại rồi.”
Ba Tô cũng vui cười hớn hở. Tô Tầm Vị cực kì cạn lời, đành phải nói: “Con đi đây.”
Nhà họ Tô không có xe đạp, nên Tô Tầm Vị chỉ có thể đi bộ đi họp chợ. Cũng may thôn Bình An cách huyện thành không quá xa, cũng chỉ khoảng một tiếng là đã tới.
Coi như là giảm cân đi. Tô Tầm Vị nghĩ như vậy, nhưng đến khi thật sự đi thì rất nhanh đã mệt tới mức thở hồng hộc. Thời tiết nóng nực khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa, phía sau lưng đã ướt cả một mảng. Điều này càng khiến Tô Tầm Vị quyết tâm kiếm tiền.
Nếu có tiền mua xe đạp, cô cũng không phải chật vật đi bộ như vậy nữa.
Sau một tiếng rưỡi đi bộ gian khổ, Tô Tầm Vị cuối cùng cũng đã đi đến huyện.
Vừa đi vào huyện, đôi mắt Tô Tầm Vị đã trở nên rực rỡ.
Tuy không có những tòa nhà cao tầng san sát nhau, phố thị phồn hoa như đời sau, nhưng bầu không khí náo nhiệt, đông vui thì vẫn có.
Có những người bán hoành thánh nhỏ, trà đại mạch, còn có cả bánh bao hấp ở trước cửa quán ăn.
Bây giờ người bày quầy hàng cũng không nhiều. Tô Tầm Vị nhớ rõ, chờ tới cơn sóng sa thải, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người bày quầy hàng bán.
Rất nhiều công nhân nghỉ việc đều bày quầy hàng bán ở vỉa hè. Thậm chí còn có một vài quan chức chính phủ và giáo viên ở trong số đó, gọi một cách hoa mỹ chính là xuống biển
Tô Tầm Vị chưa ăn sáng, lại đi hơn một tiếng để tới huyện thành, hiển nhiên cũng đã đói bụng. Cô lấy tiền ra, mua hai cái bánh bao thịt ăn. Vốn tưởng rằng có thể ăn một bữa no nê, nóng hổi. Nào ngờ vừa mới cắn miếng đầu đã nhận thấy bánh bao này đã nguội lạnh, không biết là đã để bên ngoài bao lâu, còn có hơi cứng, vừa nhìn là biết lần ủ bột thứ hai chưa đủ lâu.
Tô Tầm Vị không nhịn được nhíu mày. Trước quán bánh bao này còn có không ít người xếp hàng. Tô Tầm Vị nhìn thấy một dì dắt theo một đứa nhỏ tới mua mấy cái, không nhịn được nhíu mày nói: “Dì à, những cái bánh bao này nguội lạnh, không ăn được.”
Dì kia bật cười ha hả, nói: “Lạnh thì lạnh, hai cái bánh bao thịt chỉ tốn có 5 tệ, còn ngon hơn quán ăn Quốc Doanh. Nếu vào quán cơm Quốc Doanh ăn một chén cháo trắng và dưa muối cũng đã mất hết 10 tệ. Chúng tôi vừa được ăn no nê, vừa còn dư lại 5 tệ mua cho đứa nhỏ cái vòng hoa.”
Tô Tầm Vị nghe vậy, hàng lông mày vốn đang nhíu lại càng nhíu chặt hơn. Cái bánh bao bên trong miệng cô thật sự không thể ăn, vừa lạnh lại vừa cứng. Nói là bánh bao thịt nhưng bên trong cũng chỉ có một chút xíu thịt. Suy cho cùng, vào lúc này thịt vẫn còn là một thứ đồ ăn mặn quý giá. Có thể ăn được chút nước thịt đã là điều hạnh phúc.
Tô Tầm Vị cắn hai cái, thật sự ăn không nổi. Cô trực tiếp đưa cho dì kia, nói: “Dì à, cái này cháu ăn không quen, nếu dì không chê, thì cho đứa nhỏ ăn đi.”
Dì kia vội vàng từ chối: “Này – này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Nhưng bé gái bên cạnh lại nhìn Tô Tầm Vị với ánh mắt mãnh liệt.
Tuy dì mua hai cái bánh bao, nhưng trong nhà còn có em trai, phải để lại cho em trai một cái. Vừa rồi dì đã bẻ bánh bao ra làm hai, mỗi người ăn một nửa. Nhưng phần lớn người đi họp chợ đều là từ xa tới đây, ăn mỗi nửa cái bánh bao sao có thể no? Vậy nên lúc Tô Tầm Vị đưa hai cái bánh bao kia, ánh mắt bé gái đã sáng rực lên.
“Cho em, cầm ăn đi.”
Tô Tầm Vị đưa bánh bao cho bé gái. Dì thấy bé gái nhận lấy, vội vàng nói: “Đại Nữu, nói cảm ơn chị đi!”
“Không cần cảm ơn. Cháu ăn không quen, ném đi thì lãng phí lắm.”
Tô Tầm Vĩ có chút xấu hổ. Ở thời đại này, phong tục rất đơn giản, mọi người cũng rất quý trọng thức ăn.