Tô Tầm Vị mãnh tiệt khinh thường chính mình một phen, sau đó đè nén ý nghĩ mê muội trong lòng mình xuống. Để tránh cho việc mình sẽ mắc sai lầm, cô vội vàng quay người, quay mặt vào tường, thậm chí còn quấn chặt chăn bông quanh người rồi trùm chăn lên đầu, cố gắng tự thôi miên bản thân. 

Nhưng mà, đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vén chăn trên đầu lên. 

Hành động này ngay lập tức khiến Tô Tầm Vị hóa đá, thậm chí bất giác còn ngừng thở. 

Tả Cánh Thành muốn làm gì? 

“Ngủ như vậy sẽ rất khó chịu đấy.” Tả Cánh Thành bình tĩnh nói. Trong bóng tối, giọng nói của anh cực kỳ dễ nghe, mang theo sức hút đặc trưng của đàn ông, giống như một chiếc bút lông nhỏ, quẹt qua quẹt lại, làm rung động lòng người. Tô Tầm Vị chỉ có thể giả vờ nói: “Tôi lạnh.”

Nói xong cô lại kéo chăn lên. 

“Thế thì xích lại gần tôi đi, sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.”

Tả Cánh Thành đột nhiên tiến lại gần, tiến lại rất gần với Tô Tầm Vị. 

Tô Tầm Vị: “…”

Tên yêu nghiệt này, có phải nhất quyết muốn ép ô phải Bá Vương ngạnh thượng cung* sao? Quả thật là tạo nghiệp mà! 

*Bá Vương ngạnh thượng cung: ý chỉ cưỡng bứcQuả thực là khóc không ra nước mắt. 

Cơ thể Tô Tầm Vị vẫn cứng ngắc, cố gắng gượng cười, nói: "Tôi, bây giờ tôi lại thấy nóng rồi, rất nóng.”Vừa nói cô lại càng thu mình vào trong. 

Nhưng bên trong chính là bức tường, căn bản là không còn đường lui nữa. Nhưng mà ít nhất giữa hai người họ đã có khoảng cách, không còn ở ngay cạnh nhau nữa. 

Cũng may Tả Cánh Thành không nói thêm câu gì nữa, ngay sau đó đã truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài. Tô Tầm Vị thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh vẫn luôn đang căng thẳng ra, không dám đẩy anh ra một chút nào, chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ. 

Sáng sớm hôm sau, Tô Tầm Vị tỉnh dậy vì nóng bức. Vừa mở mắt ra, đã bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở ngay trước mặt. 

Khi cúi xuống lần nữa, vậy mà mình lại trông giống như một con bạch tuộc, tay chân quấn quanh người Tả Cánh Thành, gần như một nửa cơ thể đều nép vào trong ngực anh. Tại sao tư thế ngủ của cô lại tệ đến vậy?

Trong mắt Tô Tầm Vị hiện lên vẻ ảo não. 

Tay Tả Cánh Thành vẫn còn đang khoác lên ở eo cô, cô cúi xuống nhìn lớp mỡ trên eo mình, càng cảm thấy xấu hổ và tức giận hơn. Tô Tầm Vi vừa xấu hổ vừa lúng túng, đang định lặng lẽ rút lui khỏi vòng tay của Tả Cánh Thành. Nhưng mà, ngay lúc cô cẩn thận từng li từng tí gỡ cánh tay Tả Cánh Thành ra, chống cơ thể xuống để bò dậy, một giọng nói trầm tĩnh ôn hòa đột nhiên vang tên bên tai cô: “Tỉnh rồi à?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tô Tầm Vị giật mình hét lên, cô bị dọa đến mức tay mềm nhũn, thân thể đang chống đỡ bỗng nhiên ngã xuống, lại nằm lên trên người Tả Cánh Thành. 

Với trọng lượng hiện giờ của cô, Tô Tầm Vị có thể thấy rõ ràng cú ngã này sẽ khiến Tả Cánh Thành phải cau mày. 

Muốn hỏi tại sao Tô Tầm Vị có thể nhìn rõ ràng như vậy, đó là bởi vì tình cờ là cú ngã này khiến môi cô chạm trúng môi Tả Cánh Thành. 

Hai đôi môi chạm vào nhau, con ngươi của cô đột nhiên trừng to, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ cau mày của Tả Cánh Thành. 

Tả Cánh Thành không ngờ hai người lại hôn nhau như vậy, trong đôi mắt sâu thẳm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. 

Tô Tầm Vị xấu hổ đến mức ước gì mình có thể tìm một vết nứt trên mặt đất rồi chui vào đó cho xong chuyện. 

Thậm chí cô còn không có thời gian để nảy ra bất kỳ ý nghĩ ái muội nào trong đầu, vội vàng đứng dậy, vội vã rời khỏi giường, liên tục nói: “Tôi, tôi không phải cố ý đâu! Tôi thực sự không có ý sàm sỡ anh đâu!”

Nói xong, Tô Tầm Vị vội vàng cầm lược, chải tóc, dùng dây chun buộc lại rồi nói: “Tôi đi làm bữa sáng trước đây.”

Tả Cánh Thành thậm chí còn không nghe rõ câu nói cuối cùng của cô, cô đã mở cửa bỏ chạy trối chết. Thấy phản ứng xấu hổ của cô như này, trái tại Tả Cánh Thành tại cảm thấy không nhịn được phải bật cười. 

Bọn họ đã đăng ký kết hôn, cho dù là cố ý thì anh cũng sẽ không nói gì. 

Về phần hoảng sợ đến như vậy? Chẳng lẽ là sợ anh sẽ ăn thịt người à? 

Sau khi Tô Tầm Vị vào phòng bếp, ngay cả nước nóng cũng không thèm dùng, trực tiếp vốc một nắm nước lạnh lên rửa mặt, lúc này mới giảm bớt độ nóng hôi hổi trên mặt, chuẩn bị làm bữa sáng. 

Sân sau là vườn rau xanh, thấy bí ngô phát triển khá tốt, Tô Tầm Vị lấy dao cắt một quả bí nho nhỏ. 

Gọt vỏ bí ngô, cắt thành miếng lớn, sau đó hấp cho đến khi chín. 

Nghiền bí hấp nhuyễn mịn, thêm bột gạo nếp và đường vào trộn đều, sau đó nhào thành khối bột, chia thành từng miếng có kích thước bằng nhau, dùng khuôn bánh trung thu ấn ngẫu nhiên để tạo thành chiếc bánh bí ngô. 

Món bánh bí ngô này được chiên trong dầu trên lửa nhỏ cho đến khi vàng và nóng hổi, không chỉ mềm, thơm và ngọt mà còn có độ dai của bột gạo nếp nên ăn vào sẽ thấy rất ngon. 

Nhưng đây là một quả bom carbohydrate, Tô Tầm Vị nghĩ đến mỡ trên eo, không dám ăn thêm nên chỉ xé một nửa ra để nếm thử. Cô bưng bánh bí ngô ra, cháo bí đỏ nấu trong nồi cũng đã sẵn sàng. Cháo bí đỏ này cũng được nấu bằng bí đỏ và hạt kê còn sót lại, nấu tương đối loãng, rất thích hợp để ăn với bánh bí ngô. Tô Tầm Vị ăn nửa bát cháo kê, ăn một miếng bí đỏ hấp, thế là ăn xong bữa sáng của mình. 

Món bánh bí ngô này đương nhiên nhận được toàn bộ lời khen ngợi.”Bánh bí ngô này thật sự rất ngon, Tầm Vị làm nhiều lắm, bỏ cặp lồng một chút, buổi trưa cũng không cần quay về nhà ăn cơm nữa.” Mẹ Tô nói. Ba Tô cũng phụ họa theo: “Ăn bánh bí ngô Tầm Vị làm, dù có nguội nhưng vẫn ngon hơn đồ ăn bà làm rất nhiều đấy.”

Mẹ Tô có chút không đồng tình trừng mắt nhìn ba Tô, cười lạnh nói: “Hừ, con gái ông bây giờ thì giỏi giang rồi, làm đầu bếp trong căng tin của điểm thanh niên trí thức, ông đắc ý rồi chứ gì, trước kia lúc con bé chưa xuống bếp nấu ăn không phải ông vẫn ăn đồ ăn tôi nấu đấy à, ăn nhiều năm như vậy, sao không nói một lời! Có bản lĩnh thì ông đi vào chuồng heo cho heo ăn đi.”

Ba Tô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ làm quỷ với mẹ Tô. Tô Tầm Vị nhìn thấy không khỏi bật cười, thu dọn bát đĩa rồi đi làm. Cô làm việc cùng một chỗ với Tả Cánh Thành, lúc đi trên đường, đang cảm thấy xấu hổ thì tình cờ gặp Vương Kiến Quốc đang cưỡi chiếc xe đạp của ông ấy. 

Vương Kiến Quốc thấy Tô Tầm Vị, lập tức xuống xe, tâm tình vui vẻ nói: "Bé mập, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm! Chỉ tiêu được đưa xuống rồi! Con đường này! Sẽ đi ngang qua thôn chúng ta! Mấy ngày nữa công văn chính thức xuống đây là có thể bắt đầu xây dựng ngay rồi!”

Tô Tầm Vị nghe thấy Vương Kiến Quốc nói như vậy, cũng thấy rất vui vẻ, nói: "Vậy thì tốt quá! Hiện tại chỉ tiêu đã được đưa xuống, coi như là công sức của đội trưởng cũng không bị uổng phí!”

Vương Kiến Quốc thấy Tô Tầm Vị không hề giành giật chút công lao nào, thậm chí vẻ mặt còn vui vẻ khen ngợi mình, đối với Tô Tầm Vị càng ngày càng thấy hài lòng. Ông ấy nhìn Tô Tầm Vị rồi nói: “Sáng nay Bí thư Tôn đã đi về để hoạch định lộ trình. Theo lý mà nói thì lẽ ra cháu không cần phải đến điểm thanh niên tri thức để làm việc, nhưng đám thanh niên tri thức lại thích ăn đồ ăn do cháu làm, nên chú đang có ý muốn cháu tiếp tục làm việc ở phòng bếp, còn ý cháu muốn thế nào, nhưng thời gian làm việc ở phòng bếp sau này thì chắc chắn sẽ không được gấp đôi công điểm nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play