Đến khi kết thúc, bước chân của ông ấy đã hơi loạng choạng, vẫn phải để Vương Kiến Quốc đỡ ông ấy về nghỉ ngơi. Với tư cách là đầu bếp chính hôm nay, lại còn phải muối dưa, nướng thịt dê, Tô Tầm Vị đã mệt mỏi đến muốn ngất đi.
Ăn uống no say xong, lúc cô và Tả Cánh Thành trở về nhà Tô thì trời đã tối muộn rồi.
Ba Tô và mẹ Tô phải đi làm đồng nên đã đi ngủ sớm, nhưng vẫn để lại đèn cho bọn họ.
Tô Tầm Vị trở lại phòng bếp, trong bếp vẫn còn nước nóng cho bọn họ tắm rửa.
Tô Tầm Vị mang tới một chiếc thùng gồ, múc cho mình một xô đầy nước nóng, định tắm rửa thật sạch sẽ để gột rửa mùi khói đầu nồng nặc trên đầu và cơ thể. Đang lúc cô chuẩn bị cúi xuống bưng xô nước vào bếp thì một bóng người cao lớn đột nhiên đập vào mắt cô. Bởi vì ánh sáng lờ mờ, mà Tô Tầm Vị còn đang khom người xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn tú cao quý của Tả Cánh Thành.
"Để tôi giúp cô.” Tả Cánh Thành đặt tay lên trên vách thùng gỗ, trầm giọng nói.
Trái lại Tô Tầm Vi lại thấy được chiều mà sợ, cô ngước mắt lên, phát hiện sắc mặt Tả Cánh Thành có hơi đỏ hơn so với bình thường một chút, ngay cả vành tai cũng đang đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ ngây ngô. Lúc này Tô Tầm Vị mới chợt nhớ ra, vừa rồi lúc ở điểm thanh niên tri thức chắc chắn anh cũng đã uống vài ly, chắc là có hơi say đấy nhỉ? Say rượu, thì còn có thể nhấc một thùng nước như vậy sao? Tô Tầm Vị vội vàng từ chối: “Đừng đừng, để tôi tự làm làm, anh uống say rồi.”
Nhưng Tô Tầm Vị không ngờ cô vừa nói xong những lời này thì Tả Cánh Thành đã nắm lấy cổ tay cô, sau đó dùng sức gỡ tay cô ra khỏi thùng gỗ, nghiêm túc nói: “Cô nghi ngờ tôi đấy à?”
Tô Tầm Vị cảm thấy có chút buồn cười, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, Tả Cánh Thành bỗng nhiên cầm thùng nước lên, bước đi vững chắc về phía phòng tắm. Tô Tầm Vị thấy thế, con ngươi không nhịn được hơi co lại, lộ ra vẻ kinh ngạc. Tả Cánh Thành bỏ nước nóng vào phòng tắm, sau đó bước ra ngoài, trầm giọng nói: “Tôi mang vào đó rồi đấy.”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tô Tầm Vị một cách chăm chú và nóng bỏng, mơ hồ còn có cảm giác như đang muốn khen ngợi. Tô Tầm Vi giật mình sửng sốt một lát, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, cảm ơn anh.”Cô đi về phía phòng tắm, phát hiện Tả Cánh Thành vẫn đứng đó. Không biết vì sao, Tô Tầm Vị cảm thấy khá lúng túng.
Cô lại ngước lên nhìn Tả Cánh Thành, nói: “Vậy tôi vào tắm trước nhé?”
Tả Cánh Thành gật đầu, nói: "Được.”
Tô Tầm Vị luôn cảm thấy có một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, nhưng cũng không thể nói kỳ quái ở chỗ nào, cho nên thôi thì cứ quên đi! Dù sao hai người cũng không quen thân, tốt nhất vẫn nên khách sáo với nhau một chút thì tốt hơn. Tô Tầm Vị đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, sau đó lấy quần áo đi vào tắm.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi đi ra ngoài, cô phát hiện Tả Cánh Thành vẫn đứng đó, dáng người thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi cô bước ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng vừa bị đè nén lại dâng lên. Tô Tầm Vị nhíu mày, nói: “Tôi tắm rửa xong rồi, anh đi tắm đi.”
Tả Cánh Thành khẽ gật đầu, nói: "Được.”Nhìn bề ngoài thì khó mà biết được rốt cuộc anh đang say hay là không say. Tô Tầm Vị dùng sức lau tóc mình, rồi mới đi về phòng. Cô vừa quay lại phòng vừa lau khô tóc, nhưng mãi mà Tả Cánh Thành vẫn chưa quay lại.
Chẳng lẽ là say quá nên ngất luôn rồi?
Tô Tầm Vị nghĩ tới khuôn mặt đỏ bừng khác thường của anh, không nhịn được phải cau mày.
Tốt hơn là đi xem thử xem sao đi.
Trong lòng Tô Tầm Vị lẩm bẩm, muốn mở cửa ra ngoài để đi đến phòng tắm xem tình hình như nào. Nhưng mà, vừa mở cửa thì Tả Cánh Thành đã đứng ở cửa phòng. Khác với vẻ ngoài ăn mặc gọn gàng chỉnh tề thường ngày, luôn mặc áo sơ mi dài và quần dài ngay cả sau khi tắm, lần này thì lại khác, Tả Cánh Thành chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng, phần thân trên để trần. Tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước.
Những giọt nước trượt xuống mái tóc mượt mà, lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh, rồi lên hầu kết nổi bật và gợi cảm, rồi từ từ trượt xuống, trượt xuống tận cơ bụng săn chắc, chui vào tuyến nhân ngư của anh... Đi xuống phía dưới thêm chút nữa, Tô Tầm Vị đột nhiên tỉnh táo tại, quay sang nhìn chỗ khác. Cô đang nghĩ cái gì vậy? Không ngờ cô lại là thấy sắc nổi lòng tham!
Tô Tầm Vị vội vàng quay mặt đi, nói: "Sao không lau tóc vậy? Để tóc như thế rất dễ bị cảm lạnh đấy.”
Tả Cánh Thành đi tắm, nhưng vệt đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan đi, lúc này dường như men say càng ngấm vào người anh hơn, ngơ ngác nói: “Quên mang theo khăn tắm, dùng khăn của cô lau nhé.”
Vừa nói, anh vừa duỗi những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng ra, cầm lấy chiếc khăn trong tay Tô Tầm Vị rồi lau tóc của mình.
Thấy anh dùng khăn của mình lau tóc, khuôn mặt vừa rồi đã nóng bừng của Tô Tầm Vị lại càng nóng hơn. Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, chỉ một động tác đơn giản là lau tóc cũng có thể quyến rũ người ta đến mức này. Sắc tức thị không, không tức thị sắc”
*Sắc tức thị không, không tức thị sắc: là một câu trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm kinh, còn sắc và không là hai phạm trù triết học sâu sắc của Phật giáo nhất là Thiền tông.
Tô Tầm Vị thầm lẩm bẩm câu này trong lòng, nhanh chóng quay người lại, nằm xuống giường, kéo chăn lên trùm kín đầu. Tóc của Tả Cánh Thành rất ngắn, chỉ cần xoa một lúc là đã khô rồi.
Tối nay anh không tiếp tục đọc sách nữa, nhanh chóng tắt đèn đi rồi nằm lên trên giường. Tô Tầm Vị cũng chưa ngủ, mà đã quen mình là người đi ngủ trước, Tả Cánh Thành đi lên giường, đột nhiên anh nằm nghiêng xuống bên cạnh, hai người gần nhau đến mức có thể nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của anh. Điều này khiến Tô Tầm Vị cảm thấy không quen, thậm chí có chút khẩn trương.
Rõ ràng là mọi người đều sử dụng cùng một loại xà phòng, nhưng trên người Tả Cánh Thành dường như lại có một mùi thơm tươi mát đặc biệt, cực kỳ sảng khoái, thấm cả vào lòng người. Tô Tầm Vị ngửi thấy mùi hương trên người anh, thậm chí còn cảm thấy choáng váng.
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, Tả Cánh Thành đột nhiên xoay người lại, đối mặt với cô. Nhịp tim của Tô Tầm Vị càng lúc càng dồn dập, tim suýt nữa đã nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Tư thế này khiến hơi thở của Tả Cánh Thành phóng đại lên gấp mấy lần bên tai cô, thậm chí hơi thở nóng bỏng của anh còn phả vào mặt cô. Tô Tầm Vị đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, toàn thân càng ngày càng căng thẳng.
Hai người ở trong tư thế vừa thân mật lại vừa mập mờ như này, cảnh tượng quấn quýt si mê đêm đó của hai người vô tình hiện lên trong đầu cô. Hơi thở khàn khàn trầm thấp gợi cảm của anh, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, cánh tay khỏe khoắn và mạnh mẽ, thậm chí cả xúc cảm khi chạm vào cơ bụng…
Càng nghĩ, sắc mặt Tô Tầm Vị càng nóng bừng.
May là Tả Cánh Thành đã tắt đèn nên sẽ không nhìn thấy sắc mặt của cô.
Tô Tầm Vị thậm chí còn cảm thấy có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Dừng lại! Dừng lại đi! Tô Tầm Vị! Rốt cuộc là trong đầu cô đang nghĩ cái gì đó? Bắt nạt người ta một lần thì coi như xong đi, nhưng lại còn muốn bắt nạt người ta lần thứ hai, như này là quá đáng rồi đấy!
Không ngờ trong cơ thể mình còn có tiềm năng trẻ thành nữ lưu manh.