Vương Kiến Quốc dường như đã nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng, không nhịn được nắm chặt tay Tô Tầm Vị: “Cháu muốn nguyên liệu nấu ăn gì thì cứ mở miệng, bây giờ cháu đi chuẩn bị ngay đi, chú đoán đi được nửa chừng là ông ấy sẽ phát hiện để quên cặp tài tiệu đấy!”

Tô Tâm Vi thấy vẫn còn chỗ có thể cứu vãn được tình thế, vội vàng nói: “Nếu chú trực tiếp mời Bí thư Tôn ở lại ăn tối, hiện tại ông ấy vẫn đang rất tức giận, chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên cháu phải dùng hương thơm để dụ dỗ, không ai có thể cưỡng tại được mùi thơm của đồ nướng, được, chúng ta nên làm thịt nướng trong căng tin! Cháu bảo mọi người đi chuyển đi, làm theo sự chỉ dẫn của cháu. Đầu tiên, phải đi mua nguyên tiệu nấu ăn, tốt nhất là thịt đê, thịt gà cũng được, thức ăn chay cũng cần“. 

“Căn tin của thanh niên tri thức có nuôi một con dê, bây giờ nó sẽ bị giết thịt!”

Vương Kiến Quốc trịnh trọng nói. 

"Vậy thì nướng nguyên một con dê đi. Chú gọi tất cả mọi người lại đây, để cháu sắp xếp phân công lại một chút.”

Thấy trong lòng Tô Tầm Vị đã có dự tính, Vương Kiến Quốc vội vàng triệu tập tất cả thanh niên tri thức đã ăn no lại, giải thích rõ ràng nhiệm vụ của việc này cho mọi người, đồng thời yêu cầu họ làm theo chỉ dẫn của Tô Tầm Vị. 

Tô Tầm Vị bố trí người đun nước, giết dê, dựng bếp, đốt than, hái rau, chuẩn bị gia vị,... 

Mọi người thu thập củi, ngọn lửa bốc lên cao, chẳng mấy chốc mọi thứ đã sẵn sàng. 

Tô Tầm Vị ướp thịt dê với các loại gia vị khác nhau, sau đó đặt lên giá tre, nướng trên lửa than. 

Ngoài ra, khoai lang, ngô, khoai tây… cũng được cho vào, nướng chung trên lửa than. 

Chẳng mấy chốc, mùi hương độc đáo của thịt dê nướng nguyên con đã tràn ngập không khí. Trời tối dần, bếp than hồng rực, mùi thịt thơm phức, thanh niên trí thức còn chuẩn bị rượu, có người mang theo nhạc cụ bắt đầu đàn hát, ca hát nhảy múa, cực kỳ sôi động. 

Giữa những tiếng cười cười nói nói vang lên, món thịt dê nướng nguyên con mà Tô Tầm Vị đang di chuyển trên tay càng ngày càng thơm, thậm chí còn bắt đầu kêu xèo xèo, tiết ra mỡ. Mỡ nhỏ giọt vào đống lửa than, tạo ra âm thanh, có đôi khi còn phát ra tia lửa. 

Vương Kiến Quốc nói không sai, đúng lúc bầu không khí đang vui vẻ thì Bí thư Tôn lại đạp xe trở về. Thực ra Bí thư Tôn từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, lúc đầu vốn dĩ muốn trực tiếp đến nhà Vương Kiến Quốc lấy cặp tài liệu rồi rời đi, tốt nhất không nên gặp mặt trực tiếp Vương Kiến Quốc, cũng tránh làm cho mọi người phải xấu hổ. 

Nhưng mùi hương của thịt dê nướng nguyên con thì không thể giấu được, hết đợt này đến đợt khác, lửa than trộn lẫn với mùi thơm của thịt, lan ra đến mức nửa làng đều có thể ngửi thấy. Đối với một người yêu thích đồ ăn ngon như Bí thư Tôn, hương thơm này không thể nghi ngờ chính là sự cám dỗ lớn nhất. 

Ông ấy đạp xe đi theo mùi hương đến điểm thanh niên tri thức. Còn chưa kịp dừng xe, từ đằng xa mà ông ấy đã có thể nhìn thấy bé mập đang xoay cái giá trên tay, nướng cả một con dê. 

Ông ấy đã được nếm thử tay nghề của bé mập, cộng thêm việc ngửi thấy mùi thơm, càng không nhịn được phải nuốt nước bọt mấy lần. Mặc dù Vương Kiến Quốc thỉnh thoảng cũng nhìn về phía con dê nướng nguyên con đó nhưng sự chú ý vẫn luôn ở trên đường đi, vì sợ Bí thư Tôn không quay lại, thì việc giết con dê này là vô ích. 

Khi thấy bóng dáng của Bí thư Tôn, suy nghĩ vốn luôn ngập tràn nỗi lòng lo lắng của Vương Kiến Quốc cuối cùng cũng lắng xuống. Vương Kiến Quốc vội vàng bước tới chào đón, giả vờ như không có việc gì chào hỏi: “Lão Tôn, anh ăn gì chưa? Hôm nay căng tin của chúng tôi đúng lúc giết một con dê, muốn cùng nhau ăn một ít không?”

Bí thư Tôn lúc đầu còn đang có chút lúng túng, nhưng Vương Kiến Quốc lại chào hỏi như không có chuyện gì, vậy mình mà làm mình làm mẩy thì trông lại có vẻ quá hẹp hòi. 

Ho Bí thư Tôn cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói: “Tôi mới nhớ ra là tôi để quên cặp tài liệu ở nhà cậu, tôi chỉ quay lại lấy cặp tài liệu thôi, tôi không muốn cơm nước gì đâu, cậu lấy cặp giùm tôi đi.”

Vương Kiến Quốc cười ha ha, nói: “Anh không muốn ăn thì tôi muốn ăn chứ. Tối nay bé mập làm thịt dê nướng nguyên con, tôi nhìn chằm chằm cả buổi chiều, con sâu thèm ăn cũng sắp chui ra rồi, nếu tôi quay lại lấy cặp tài liệu cho anh, có lẽ mấy đứa này đã ăn hết sạch rồi, thế thì cũng không ổn, đến sớm không bằng đến đúng lúc, anh cứ ngồi đợi tôi nhé, trong lúc đó thì cứ ăn món thịt đê nướng nguyên con trước đi, để tôi về nhà lấy cặp tài liệu cho anh.”

Đúng lúc này Tô Tầm Vị cũng nói với Vương Kiến Quốc: "Đội trưởng Vương, thịt đê nướng xong rồi! Có thể ăn được rồi đấy chú!”

"Khoai lang, gà, khoai tây, ngô ở đây hẳn là cũng đã nướng xong, đều có thể lấy ra ăn được rồi đấy.” Tô Tầm Vị sai mấy thanh niên tri thức bưng nguyên con dê nướng ra, đặt lên bàn đã chuẩn bị sẵn. Sau đó lại lấy cái kẹp gắp những thứ khác ra khỏi đống than. 

Chẳng mấy chốc đã có hàng đống khoai lang nướng, khoai tây nướng, ngô nướng, còn có vài con gà nướng. Con gà nướng này được phủ một lớp đất, Tô Tầm Vị dùng kẹp gắp than gạt lớp đất nâu ra, lộ ra một lớp lá sen bốc khói. Sau khi lá sen được xé ra, bên trong chính là hương thơm hấp dẫn của thịt gà. 

Con gà được xé ra nhẹ nhàng, còn mọng nước, thịt vừa nhìn đã thấy mềm mềm, da thịt bóng bẩy. 

Bí thư Tôn không nhịn được giật giật hầu kết của mình, còn nuốt nước bọt khi nhìn thấy động tác xé chiếc đùi gà của Tô Tầm Vị. 

"Bí thư Tôn, đến nếm thử xem sao. Bữa trưa hôm nay cháu không thấy chú đâu cả, chú bận việc gì à? Chắc hẳn chú đã phải làm việc rất vất vả.” Tô Tầm Vị giả vờ như không biết chuyện đã xảy ra hồi trưa, đặt chiếc đùi gà đầu tiên vào bát, đưa cho Bí thư Tôn rồi nói: “Bí quyết nướng nguyên con dê của cháu được truyền lại từ tổ tiên đấy, đợi lát nữa cháu sẽ lấy cho chú một ít thịt dê để ăn thử, đảm bảo mùi vị sẽ khiến chú đổ gục cho mà xem.”

Những thanh niên tri thức khác cũng không nhịn được nữa, mọi người bắt đầu chia nhau đồ ăn, ăn đồ ăn do Tô Tầm Vị làm, ai nấy đều kinh ngạc. 

"Ừm! Món gà nướng này thật sự quá ngon. Trước kia chỉ chỉ nghe nói đến gà nướng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được ăn món này đấy! Tôi chưa bao giờ ăn thịt gà có da mịn và thịt mềm như này! Ngay cả ức gà cũng mọng nước không hề bị khô!”

"Đừng nói là thịt! Ngay cả khoai lang nướng và khoai tây nướng cũng rất ngon! Khoai lang nướng bên ngoài cháy sém bên trong mềm ẩm, mùi vị cũng ngọt ngọt. Còn khoai tây thì bùi bù, còn bắp ngô này thì lại có hương vị thơm ngon không thể diễn tả được! Quá tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời! 

"Nhìn cái dáng vẻ giống như chưa từng nhìn thấy thế giới của mấy người này! Muốn nói là tuyệt vời thì chắc chắn phải nói đến món thịt dê nướng nguyên con này! Món thịt dê nướng nguyên con này thật sự là món ăn ngon nhất mà tôi đã từng được trong mấy chục năm qua! Cái cảm giác kinh ngạc này, bên trong khoang miệng mọng nước, thật là quá ngon! Tôi có thể ăn hết cả một con dê luôn đấy!”

"Anh đang mơ tưởng cái gì vậy, còn muốn một mình ăn hết cả một con dê, cho anh một miếng cũng đã là tốt lắm rồi, hahaha…"

"Mọi người đừng chỉ ăn không thôi. Không phải mọi người đã mua vài chai thiêu đao tử sao? Chúng ta cùng nhau uống đi, uống nào!”

Thức ăn ngon và rượu, là cách tốt nhất để rút ngắn khoảng cách giữa người với người. 

Những thanh niên tri thức này ăn uống tưng bừng, chẳng bao lâu sau đã hòa nhập với nhau. Bí thư Tôn ăn thịt dê và thịt gà nướng, thỉnh thoảng ăn một miếng khoai lang và ngô, cũng uống vài ly rượu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play