"Không phải do ông gây chuyện? Không phải ông ủy quyền cho nó, bảo nó thay Tô Tầm Vị nấu ăn đấy sao! Không phải ông chiều chuộng nó, tài nấu ăn của nó dở như vậy, tại còn dám nấu ăn cho Bí thư Tôn?”
“Tôi đã nói với ông điều này từ lâu rồi! Bí thư Tôn là ai! Có món ngon nào trong huyện mà người ta chưa từng ăn! Thích tay nghề của nó không? Mấy năm qua tôi như một đứa thấp hèn, giống như một đứa cháu trai, đi theo làm tùy tùng hầu hạ! Tôi vì cái gì cơ chút! Tôi vì thôn Bình An! Một khi Bí thư Tôn gật đầu đồng ý xây đường từ thôn của chúng ta! Ông có biết chúng ta sẽ có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Bây giờ biến mất hết rồi! Thế là hết rồi! Lão Tôn cái gì cũng không màng! Không cần tiền cũng không cần phụ nữ! Ông ấy chỉ thích đồ ăn đó thôi! Tôi vất vả lắm mới mời được bé mập đến đây nấu ăn, thỏa mãn cơn thèm ăn của ông ấy, dỗ dành ông ấy mềm lòng! Trái lại thì hai ba con ông hay rồi! Cứ đảo lộn tất cả mọi chuyện như thế này! Hai người đúng là tội đồ! Là tội đồ của thôn Bình An!”
Vương Kiến Quốc nói ra những lời này, quả thực là đã bị chọ tức đến mức hít thở cũng không thông, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn chằm chằm Kiều Phú Quý, như muốn đánh ông ta một trận.
"Vương Kiến Quốc! Chú buông ba cháu ra! Chắc là vẫn còn có cách nào khác có thể chiêu đãi được ông ấy! Cháu đã hầm gà rồi! Còn muốn như nào nữa! Ông ấy khó tính như vậy cơ à?”
Kiều Thanh có chút không phục, nói.
Lời này vừa nói ra, Kiều Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên giơ tay tát thật mạnh vào mặt Kiều Thanh.
Một tiếng chát, âm thanh của cái tát cực kỳ rõ ràng.
Kiều Thanh không thể tin được nhìn Kiều Phú Quý, che nửa khuôn mặt tê dại, vừa khóc vừa: "Ba, sao ba lại đánh con?”
Kiều Phú Quý chỉ vào Kiều Thanh, chửi: "Người đáng đánh chính là mày đấy! Tại sao lại muốn đổi vị trí với Tô Tầm Vị! Chính mày nấu đồ ăn không ngon! Bây giờ thì hay rồi, Bí thư Tôn tức giận bỏ đi. Còn liên lụy khiến ba mày trở thành tội nhân của thôn Bình An, mày thấy vui chưa?”
Kiều Thanh cắn chặt môi, không dám nói một lời.
Vương Kiến Quốc lười nhìn hai ba con họ trách móc lẫn nhau, cũng không có tâm trạng ăn uống, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bếp bằng cửa sau với vẻ mặt lạnh lùng.
Thấy Vương Kiến Quốc rời đi, Kiều Phú Quý ngồi phịch xuống. Ông ta nhìn Kiều Thanh đang rưng rưng nước mắt, nói: “Còn trừng mắt nhìn chằm chằm ba làm gì? Vừa rồi Vương Kiến Quốc suýt chút nữa chỉ thẳng mũi ba mà mắng. Nếu không cho con một cái tát, thì chuyện này có thể kết thúc được sao? Đừng khóc nữa, đến đây uống canh và ăn thịt đi. Vương Kiến Quốc và Bí thư Tôn kén ăn, chúng ta là nông dân, là người nhà quê, không có chê ỏng chê eo như vậy. Cái con gà hầm này, không biết thơm đến thế nào mà bọn họ còn chê không ăn, vừa hay chúng ta lại được hời.”
Vừa nói, Kiều Phúc Quý vừa lấy đùi gà còn thừa trong bát của Bí thư Tôn ra, xé một miếng thịt, bắt đầu ăn. Kiều Thanh nghe thấy Kiều Phú Quý nói như vậy, lúc này mới lau nước mắt, ngồi xuống, cũng tự múc cho mình một bát canh.
Vừa rồi Vương Kiến Quốc tức giận như vậy, Kiều Thanh nhìn thấy còn bị dọa sợ, nhịn không được nói: "Ba, Bí thư Tôn đi rồi, thật sự không sao chứ?”
Đối với chuyện này Kiều Phú Quý còn phải khịt mũi này.
"Con cứ mặc kệ ông ta đi, ông đây cũng không phải Vương Kiến Quốc, ông ấy là do từ bên ngoài điều đến, chỉ một lòng muốn lập thành tích gì đó để có thể rời khỏi thôn Bình An, ba con thì khác, ba là người của thôn Bình An, lớn lên ở thôn Bình An, đời này ba không có ý định thăng tiến lên đâu, chỉ cần an phận làm cái chức bí thư này là được rồi, xây đường với chả không xây đường, kiếm được tiền với chả không kiếm được tiền, ba chẳng thèm để ý.”Vừa nói, Kiều Phúc Quý vừa ăn từng miếng thịt uống từng ngụm canh.
Bên phía bên kia, Vương Kiến Quốc đang cảm thấy buồn bực không thôi, sau khi ra khỏi bếp, ông ấy ngồi xuống một tảng đá ở sân trước của điểm thanh niên tri thức, bực bội hút một điếu thuốc lào. Ông ta liên tiếp nhả ra mấy ngụm khói, cả người đều bị khói bao phủ.
Tô Tầm Vị rửa bát xong đi ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này. Nhìn thấy vẻ mặt đầy buồn bã của Vương Kiến Quốc, trong lòng Tô Tầm Vị đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Tô Tâm Vi nhịn không được đi tới, thấp giọng hỏi: "Đội trưởng Vương, có phải đã làm rối tung mọi chuyện rồi không?”
Nếu cô biết sự tình nghiêm trọng như vậy, hôm nay cô không nên đồng ý với Kiều Thanh đi muối dưa cải. Vương Kiến Quốc tiếc nhìn Tô Tầm Vị, trong tòng vô cùng tức giận nhưng lại chả có chỗ nào trút.
"Chú bảo cháu tới căng tin nấu ăn, chứ không phải đi muối dưa cải! Ngày mai cháu cũng không cần đến đây làm việc nữa, Bí thư Tôn đi rồi.” Vương Kiến Quốc bất đắc dĩ nói.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Vương Kiến Quốc, Tô Tầm Vị không nhịn được cau mày nói: "Bí thư Tôn có phải bỏ đi vì không vừa ý đồ ăn đúng không?”
Vương Kiến Quốc trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Còn gì nữa? Một lãnh đạo lớn của huyện lại đến thăm chỗ hoang vu hẻo lánh này của chúng ta. Chúng ta đã không có tiền để mời người ta ở nhà nghỉ hay đi ăn nhà hàng thì đã đành, chỉ có thể tìm một đồng chí giỏi nấu nướng đến giúp đỡ. Kết quả là thức ăn hôm nay đã hỏng bét, người ta còn không rời đi thì là muốn ở lại đây để ăn tết à? Có rất nhiều ngôi làng gần đây có thể ghé thăm, cũng chẳng thua kém chỗ của chúng ta! Đáng thương cho chú mấy năm qua bận trước bận sau, chạy vạy như đứa cháu trai, tất cả công sức đều vô ích rồi!”
Nghe Vương Kiến Quốc nói xong, Tô Tầm Vị tò mò hỏi: "Đội trưởng Vương, cháu mạo muội hỏi một câu, chú muốn giành được cái gì từ chỗ Bí thư Tôn vậy?”
"Người thì đều đã đi cả rồi, nói chuyện này còn có ích gì nữa? Cháu đoán không sai, chú muốn tranh thủ lấy từ chỗ ông ấy một cái chỉ tiêu, chỉ tiêu làm đường, huyện đang muốn xây đường. Đã có kế hoạch sơ bộ rồi, nhưng tuyến đường cụ thể vẫn chưa được quyết định, khu vực của chúng ta thực sự có thể được quy hoạch vào, nhưng thực tế có hẳn mấy thôn cạnh nhau, thôn nào có thể được chọn còn phải tùy thuộc vào lộ trình của Bí thư Tôn.”
"Một khi thôn của chúng ta được chọn, không chỉ có trợ cấp, mà lực lượng lao động xây dựng đoạn đường này cũng sẽ được chọn từ thôn của chúng ta, để những người nhàn rỗi ở nhà cũng có thể kiếm được ít tiền.” Vương Kiến Quốc thở dài.
Hơn nữa, nếu con đường được xây dựng thì lợi ích về sau sẽ là vô tận, việc đi lại cũng sẽ thuận tiện và nhanh chóng hơn.
Nhưng càng nói càng đau lòng, Vương Kiến Quốc không muốn nói thêm câu gì nữa. Tô Tầm Vị không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”Vậy còn có cách nào có thể cứu vãn vấn đề này không?”
Tô Tầm Vị nhìn về phía Vương Kiến Quốc.
Vương Kiến Quốc lại nhả ra một hơi khói, nói: “Người cũng đã đi rồi, còn gì có thể cứu vãn được nữa! Bí thư Tôn không thích tiền tài không thích sắc đẹp, chỉ thích mỗi đồ ăn, chính là đồ ăn của cháu đã hợp khẩu vị của ông ấy mới giữ được ông ấy ở lại đây thêm hai ngày, hiện tại sắp có được chỉ tiêu này rồi, lại bị hai ba con Kiều Phú Quý can thiệp vào quấy phá, đúng là tức chết mà!”
Đầu óc Tô Tầm Vị xoay chuyển, nói: “Cho dù bây giờ cháu làm cả một bàn đồ ăn mà Bí thư Tôn chưa từng ăn bao giờ, ông ấy cũng sẽ không thể đổi ý sao?”
Lời này vừa nói ra, lông mày Vương Kiến Quốc nhíu chặt, đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi, vừa rồi ông ấy vội vàng rời đi, cặp tài liệu của ông ấy vẫn đang để ở nhà chú, chắc là ông ấy sẽ quay lại lấy đấy! Cháu còn kỹ năng tuyệt đỉnh nào nữa không, mau sử dụng các kỹ năng đặc biệt của cháu đi, phải đảm bảo giữ lại ông ấy mới được! Thôn của chúng ta có thể xây đường và trở nên giàu có hay không, xem ra phải hoàn toàn phụ thuộc vào cháu rồi!”