"Khóc? Khóc cái gì? Tôi đang hỏi cô đấy! Cô mặc kệ chuyện công điểm còn chưa tính! Tại sao cô tại vào bếp nấu ăn! Cô rất thích nấu ăn đấy à? Vậy dứt khoát như thế này đi, cô và Tô Tầm Vị trao đổi công việc cho nhau là được rồi" Vương Kiến Quốc hừ lạnh, nói. Tim Kiều Thanh chợt đập mạnh.
Cô ta không muốn mỗi ngày phải nấu nấu nướng nướng, cô ta nhận công việc này chỉ vì hai ngày này phải chiêu đãi Bí thư Tôn, có thể ăn ké phần ăn đặc biệt, nên cô ta mới giành công việc này, làm sao nấu nấu có thể dễ dàng như công việc ban đầu của cô ta?
Kiều Thanh vội vàng nghẹn ngào nói: "Rất xin lỗi đội trưởng Vương, là lỗi của cháu, cháu đã cân nhắc không chu toàn, bởi vì hôm nay phải muối dưa cải chua, cháu nghĩ tay nghề nấu ăn của Tô Tầm Vị tốt, cho nên mới, mới bảo cô ấy đi muối dưa, dù sao thì hầu hết mọi người trong căng tin đều sẽ ăn dưa muối và dưa cải bắp. Nếu những thứ này được muối ngon, những thanh niên tri thức sau này sẽ rất vui khi ăn chúng. Cháu tưởng chỉ mất một ngày thôi, thế nên mới tự mình nấu đồ ăn để không phải tìm người khác trong đội, nhưng không ngờ món cháu nấu lại khó ăn đến thế, lại còn lãng phí đồ ăn “
.
Tô Tầm Vị không nhịn được cười khẩy sau khi nghe những lời của Kiều Thanh.
Kiều Thanh này trái lại rất thông minh, chẳng mấy chốc đã giải quyết mọi việc nhanh chóng như vậy, tại sao cô ta lại muốn cướp công việc của cô, trong đầu Tô Tầm Vị sáng tỏ như gương.
"Cô chỉ nói một câu không cân nhắc chu toàn là có thể để tất cả những thanh niên tri thức này nhịn đói luôn à?”
Vương Kiến Quốc từ lâu đã không ưa Kiều Thanh. Bởi vì e ngại ba cô ta là Kiều Phú Quý nên mới luôn chịu đựng. Bây giờ cô ta đâm ra chuyện lớn như thế này Vương Kiến Quốc đương nhiên sẽ không thể có sắc mặt tốt.
Kiều Thanh cắn môi, không ngờ Vương Kiến Quốc lại không nể mặt cô ta đến như vậy.
Cái gì mà cô ta bỏ đói những thanh niên tri thức này? Không phải cô ta đã chuẩn bị xong tất cả các món ăn rồi sao? Là do chính bọn họ kén ăn, còn trách ai nữa!
Không phải là cô ta đã không nấu ăn! Nhưng mà Kiều Thanh cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên không dám nói ra những lời này.
Cô ta nhíu mày, khàn giọng nói: "Cháu sai rồi, đội trưởng Vương, lần sau cháu sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”Người ta cũng đã thừa nhận sai lầm của mình, nếu Vương Kiến Quốc tiếp tục truy cứu thì có vẻ như ông ấy đang cố tình nhắm vào Kiều Thanh.
Vương Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Biết sai là được. Làm người thì điều quan trọng nhất phải an phận, biết mình nên làm gì và không nên làm gì! Phải biết rõ vị trí mình ở đâu. Bữa ăn hôm nay quả thực là có hơi khó ăn. Mọi người tạm chấp nhận ăn bữa cơm này đi, ngày mai tôi sẽ mua thêm rau và thịt hầm! Để đầu bếp Tô nấu, mọi người thấy thế nào?”
Vương Kiến Quốc nhìn về phía Tô Tầm Vị, cố tình cao giọng.
Những thanh niên tri thức này vốn đang rất tức giận, nhưng đội trưởng Vương đã bù đắp cho họ bằng cách nói rằng ngày mai sẽ bổ sung thêm đồ ăn, còn bảo đầu bếp Tô nấu. Tay nghề của đầu bếp Tô, cũng không phải là chỉ trưng cho đẹp, thịt do chính tay cô làm ra sẽ ngon đến mức nào?
Những thanh niên tri thức này bắt đầu mong chờ, thậm chí còn cảm thấy đồ ăn trong miệng có mùi lá rau thối cũng không đến nỗi khó nuốt. Vương Kiến Quốc dễ dàng giải quyết mối nguy, sau đó lạnh lùng lườm Kiều Thanh một cái, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong bếp, Kiều Phú Quý đã xới cơm và bưng canh gà do Kiều Thanh hầm ra. Ngoại trừ canh gà hầm, Kiều Thanh còn phục vụ một phần rau xanh và đậu phụ riêng cho bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Vương Kiến Quốc đi vào, hai người mới cầm đũa lên, Bí thư Tôn quan tâm hỏi: "Kiến Quốc, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Vương Kiến Quốc đáp qua loa lấy lệ: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là cãi nhau một chút thôi. Đây là chuyện thường ngày ấy mà. Xử lý xong rồi, Bí thư Tôn, chúng ta uống canh gà đi.” Nói xong, Vương Kiến Quốc lập tức múc một bát canh gà cho Bí thư Tôn, còn cho thêm hai chiếc đùi gà lớn vào. Bí thư Tôn nhấp một ngụm canh, Kiều Phú Quý nhìn Bí thư Tôn với ánh mắt có chút đò hỏi, tìm cơ hội gọi Kiều Thanh vào ăn cơm. Nhưng mà điều mà Kiều Phú Quý không ngờ tới là Bí thư Tôn sau khi nhấp một ngụm canh gà xong lại khẽ cau mày.
Nhưng Bí thư Tôn tại không lên tiếng nói gì, chỉ cầm đũa gắp rau cải và đậu phụ. Vương Kiến Quốc muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Bí thư Tôn bỏ bắp cải và đậu phụ còn chưa kịp nuốt xuống, đã lập tức nhổ ra.
"Món này bị sao vậy, tại sao lại có mùi như lá rau thối? Căn tin thanh niên tri thức của chúng ta có thể ăn thanh đạm, ăn tiết kiệm nhưng nhất định phải tốt cho sức khỏe. Hai người không đọc báo sao? Trên báo chí đã nói ăn những thứ như lá rau thối này có hại cho sức khỏe!”
Bí thư Tôn vừa nói những lời này, sắc mặt Kiều Phú Quý lập tức trở nên rất khó coi.
Kiều Thanh đã gây ra chuyện gì thế này? Bảo cô ta làm món ăn nhưng sao lại mang lá rau thối vào đây! Đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều!
"Bí thư Tôn, có lẽ do đầu bếp không để ý, chúng ta không ăn món này, ăn thịt gà đi.” Vương Kiến Quốc lập tức bưng đĩa rau cải và đậu hũ đến trước mặt mình, nịnh nọt nói.
Nhưng Bí thư Tôn vừa mới nếm thử một ngụm canh gà, rất dầu mỡ, bên trên còn nổi lên từng lớp mỡ gà màu vàng cam, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.
Bí thư Tôn đứng dậy, nói: “Hai người ăn đi, tôi cũng chưa thấy đói bụng. Tôi tới thôn của hai người khảo sát đã mấy ngày, theo quy định của tôi, tôi cũng nên đi đến các thôn lân cận khảo sát xem thế nào.”
Nói xong, Bí thư Tôn quay người đi ra ngoài không chút do dự.
Vương Kiến Quốc lập tức thấy sốt ruột, vội vàng đuổi theo nói: "Bí thư Tôn, ấy, anh đừng vội rời đi. Thôn Bình An của chúng ta rất rộng lớn, còn có một số nơi chúng ta chưa khảo sát đâu.”
Bí thư Tôn dừng bước chân lại một chút, nhìn về phía Vương Kiến Quốc, vỗ vỗ vai ông ấy nói: "Lão Vương, tôi biết cậu có ý gì, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, nếu tôi có thể giúp được cậu, nhất định sẽ giúp cậu, tôi đi trước, cậu đừng đuổi theo.”
Nói xong, Bí thư Tôn cưỡi chiếc xe đạp Phượng Hoàng của mình, nhanh chóng biến mất trên con đường mòn. Vẻ mặt vốn đã căng thẳng của Vương Kiến Quốc lập tức không kìm được nữa, vẻ mặt u ám quay trở lại phòng bếp.
Thấy sắc mặt Vương Kiến Quốc âm trầm đi vào, Kiều Phú Quý có chút bất an, nói: "Bí thư Tôn đâu?”
Vương Kiến Quốc tức giận đến mức nhặt một cái bát lên, ném thẳng xuống đất. Choang một tiếng, âm thanh này không chỉ làm Kiều Thanh vừa vào cửa đã giật mình mà ngay cả Kiều Phú Quý cũng giật nảy mình. Khuôn mặt của hai cha con đều câm như hến, lo lắng liếc nhìn nhau.
Vương Kiến Quốc cười lạnh, mắng: "Đi rồi! Bí thư Tôn đi rồi! Đi các thôn khác khảo sát đấy! Hai ba con hai người hài lòng chưa? Có phải thấy rất hài lòng không?”
Nghe Vương Kiến Quốc nói xong, Kiều Phú Quý vẫn còn lớn tiếng kêu oan, nói: “Lão Vương, ông nói mấy lời này có hơi quá đáng rồi đấy, Bí thư Tôn muốn rời đi, cũng không phải do tôi gây chuyện đó, ông trút giận lên tôi làm gì?”
Vương Kiến Quốc tức giận, lập tức tiến lên nắm lấy cổ áo Kiều Phú Quý, sắc mặt vô cùng u ám.