Tô Tầm Vị ngồi đối diện Tả Cánh Thành. Tả Cánh Thành nhìn bát cơm này, cũng có chút không thể ăn nổi.
"Bé mập, sao cô không nấu cơm nữa vậy, mấy món này là món gì cơ chứ, thật sự so với với thức ăn cho lợn còn tệ hơn!”
"Đúng rồi! Làm sao người ta có thể ăn được cái này! Mùi vị quá tệ!”
"Đã không biết nấu ăn thì đừng có nhận việc nấu ăn! Đội trưởng Vương đã mời bé mập đến nấu ăn rồi, sao cô lại không cho cô ấy làm!”
"Đúng vậy! Nếu cô nấu ăn giỏi hơn người ta thì cướp việc cũng không sao. Nhưng cô lại có tay nghề gì thế nào! Ngay cả lợn cũng không nuốt trôi được thứ cô làm! Lá rau đều vàng đến mức này! Lúc cô rửa rau không biết nhìn đấy à?”
"Ngay cả khi không có thịt, những thanh niên tri thức như chúng tôi vẫn phải có rau ăn chứ, bắp cải trồng ở sân sau nhiều đến mức chúng tôi còn không thể ăn hết, vậy mà cô lại cho chúng tôi ăn những cây cải héo này! Cô như này là đang muốn khinh thường ai đấy!”
"Đúng vậy! Món này còn tệ hơn cả món dưa muối. Ít nhất dưa muối còn có thể nếm được vị! Món cô nấu thì ngay cả vị muối cũng không có! Không có cả vị dầu! Vị đồ ăn cũng không có! Có mùi như nước lã vậy!”
"Đúng, cô đi đun một nồi nước lớn cho ai ăn đấy? Chúng tôi không làm nữa!”
"Đúng! Chúng tôi không làm nữa! Thậm chí còn không được ăn no cơm! Còn làm việc cái cọng lông gì! Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói mềm người rồi. Đồ ăn cô nấu chắc chắn là cố ý không để cho người ta ăn no bụng!”
Sau khi gặp được Tô Tầm Vị, những thanh niên tri thức này càng nghĩ về món ăn Tô Tầm Vị nấu ngày hôm qua, so sánh với đồ ăn Kiều Thanh nấu, đừng nói là có cảm thấy cảm giác thèm ăn, thậm chí còn không muốn ăn. Kiều Thanh cũng không ngờ không phải là cô ta chỉ nấu rau xanh và đậu phụ thôi sao? Tại sao những thanh niên tri thức này lại có ý kiến lớn như thế?
Cô ta thừa nhận, vừa rồi lúc cô ta rửa rau có lười biếng, vứt lá bắp cải vàng vào nấu mà không thèm nhặt làm gì. Dù sao cô ta đang đợi ba ăn phần ăn đặc biệt, thì cô ta cũng sẽ được ăn phần ăn đặc biệt, Lục Vân Hiên không đến làm việc, cho bọn họ ăn mấy lá bắp cải vàng thì có làm sao? Những người này đều có mũi thính như mũi chó à, một chút lá rau vàng thôi mà cũng ngửi được sao?
Kiều Thanh không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt càng trở nên khó coi.”Mấy người, coi mình là đại gia hay gì đó! Căn tin không phải lúc nào cũng nấu đồ ăn như thế này à! Mấy người có thích có ăn hay không thì sao? Tưởng tôi sẽ thật sự chiều theo ý mấy người chắc!”
Kiều Thanh không nhịn được cau mày, ném mạnh cái thìa trong tay rồi lớn tiếng mắng. Lúc này, nếu Kiều Thanh nói lời xin lỗi, mềm mỏng hơn, nói vài lời tử tế thì có lẽ sự việc sẽ kết thúc.
Nhưng Kiều Thanh từ lâu đã quen với việc tác oai tác quái trong giới thanh niên tri thức vì lý do có Kiều Phú Quý chống lưng, làm sao cô ta có thể là hạ mình làm chuyện thấp kém? Hành động ném thìa của cô đã hoàn toàn khiến những thanh niên tri thức đang đói bụng tức giận.”Thế cơ à! Cô nấu đồ ăn khó ăn còn không cho người ta nói!”
"Đúng! Mọi người lao động đều bình đẳng như nhau! Cô cho rằng ba cô là bí thư đại đội thì có thể làm mưa làm gió ở điểm thanh niên tri thức à! Tôi sẽ viết thư gửi đi ủy ban nhân dân xã ngay bây giờ! Khiếu nại hành vi của mấy người!”
"Đội trưởng Vương rõ ràng đã mời con gái nhà họ Tô đến nấu ăn, đồ ăn người ta nấu rất ngon, hợp khẩu vị của những thanh niên tri thức như chúng tôi! Chúng tôi ăn ngon, ăn no, mới có sức làm việc! Chỉ vì cô không thích người ta, cho nên mới thay vị trí của cô ấy.”
“Nếu đồ ăn cô nấu ăn ngon thì còn miễn cưỡng, nhưng cô đã làm món gì thế này! Đây là nước lã! Đổ vào chưồng lợn, lũ heo cũng không thèm ngó qua một cái!”
Những thanh niên tri thức này kích động vây quanh Kiều Thanh, tấp nập chỉ trỏ cô ta, mắng mỏ cô ta một cách phẫn nộ. Kiều Thanh mặc dù kiêu ngạo, nhưng nào có thấy qua trận chiến như vậy ở đâu bao giờ? Thấy những thanh niên tri thức này người nào cũng giơ tay ra chỉ trỏ, dáng vẻ như muốn tranh cãi dựa vào lý lẽ hay thậm chí còn muốn hành động, cô ta bị dọa sợ đến mức mặt tái xanh, suýt chút nữa không cầm được nước mắt.
Đúng lúc này, Kiều Phú Quý, Vương Kiến Quốc và Bí thư Tôn đã đến phía sau bếp. Bí thư Tôn nghe thấy phía trước căng tin có tiếng ồn ào ầm ĩ, không nhịn được cau mày nói: "Bên ngoài có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ồn ào thế?”
Vương Kiến Quốc lập tức nói: “Tôi đi xem, Bí thư Tôn, anh cứ ăn cơm trước đi.”
Nói xong, ông ấy vội vàng đi đến đằng trước căng tin.
Thấy một nhóm lớn thanh niên tri thức đều đang vây quanh Kiều Thanh, vẻ mặt của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Vẻ mặt ông ấy nghiêm nghị đi về phía trước, nói: "Như này là có chuyện gì vậy, tại sao mọi người lại không ăn cơm, không thấy đói bụng có phải không?”
Thấy Vương Kiến Quốc đi tới, Kiều Thanh như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức co người lại, trốn ở phía sau lưng Vương Kiến Quốc,.
Một trong những thanh niên tri thức nhìn thấy cảnh này, lập tức lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: “Không phải là chúng tôi không đói bụng, mà là món ăn này thực sự quá khó ăn. Cơm nấu nhão nhoét còn chưa tính, món ăn này thì lại còn như nước lã cho lợn ăn, không dầu không muối còn chưa tính, nhưng bên trong còn có mùi lá rau thối!”
"Đúng! Món này thực sự rất khó nuốt, thậm chí còn khó nuốt hơn cả dưa muối, định để chúng tôi ăn như thế này à?”
Những thanh niên tri thức khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
Vương Kiến Quốc lạnh lùng liếc nhìn Kiều Thanh, đi đến nồi thức ăn, dùng một đôi đũa gắp một đũa rau bắp cái bỏ vào miệng.
Sau khi nếm thử một miếng, Vương Kiến Quốc lập tức phì một tiếng, nhổ hết thức ăn ra. Những thanh niên tri thức này nói có sai, đồ ăn không những không ngon mà còn cực kỳ khó ăn.
Sắc mặt Vương Kiến Quốc tối sầm lại. Ông ấy nhìn Kiều Thanh, lạnh lùng nói: "Đã xảy ra chuyện gì! Bữa cơm này là do ai nấu?”
Hôm qua ông ấy đã ăn đồ ăn do Tô Tầm Vị nấu, hương vị đó không có bất kỳ nhà hàng nào trong huyện sánh được, thậm chí còn không kém cạnh cả những đầu bếp bậc thầy trong mấy nhà hàng quốc doanh, với tay nghề nấu ăn như vậy, cho dù có thụt lùi thì cũng không thể làm được một món y như nước là như này. Sắc mặt Kiều Thanh vừa trắng vừa xanh khi nghe thấy Vương Kiến Quốc hỏi câu này, thậm chí còn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thầm oán hận Vương Kiến Quốc.
Con cáo già này không phải đang hỏi vớ vẩn sao? Cô ta đã ở đây chia đồ ăn, không phải cô nấu thì ai nấu nữa? Đây không phải là cố ý hỏi sao?
vẻ mặt Kiều Thanh cực kỳ xấu hổ, chỉ ước gì mình có thể tìm được một vết nứt trên mặt đất mà trực tiếp chui vào, cắn răng nói: “Là cháu làm?”
Vương Kiến Quốc lập tức cười khẩy một tiếng, nói: "Là cô nấu à? Tại sao bữa cơm này lại do cô làm? Rõ ràng tôi đã mời bé mập nhà họ Tô đến đây nấu ăn, cô chỉ là người chịu trách nhiệm theo dõi công điểm và chia công việc, sao lại vào phòng bếp nấu ăn? Tay nghề nấu nướng của bản thân cô như thế nào, trong lòng cô không tự áng được sao?”
Vốn dĩ Kiều Thanh đang muốn khóc, nhưng sau khi Vương Kiến Quốc công khai chỉ trích cô ta một đống thứ như vậy, nước mắt cô không kìm được nữa mà trào ra.