Tả Cánh Thành cũng không kìm được gật đầu, nhìn Tô Tầm Vị, nói: "Món sủi cảo này quả thực có hương vị đặc biệt.” Nghe Tả Cánh Thành nói xong, mẹ Tô cũng nhịn không được gắp mười mấy cái sủi cảo trong nồi hấp vào bát của anh. 

"Nào, nếu con đã cảm thấy ăn ngon như vậy thì ăn nhiều vào đi. Con phải làm ruộng đã mệt mỏi rồi nên phải ăn ngon hơn một chút.”

"Ơ kìa, mẹ phải để lại một ít cho con chứ, mẹ đúng thật là đang thiên vị quá rồi đấy.” Tô Tầm Sinh không nhịn được lẩm bẩm, nhanh chóng gắp cho mình hai cái. 

"Thằng nhãi này, của ba đâu! Căn bản là con không quan tâm đến sống chết của ông đấy đúng không?”

Ba Tô cũng giật lấy một cái trong bát của Tô Tầm Sinh. 

Tô Tầm Vị ăn sáng trong không khí vui vẻ rồi cùng Tả Cánh Thành đến địa điểm thanh niên tri thức để tiếp tục làm việc. 

Khi hai người ở riêng với nhau, Tô Tầm Vị vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, may là Tả Cánh Thành không phải là người nói nhiều nên hai người cũng không cần vất vả tìm chủ đề để trò chuyện với nhau. 

Khi đến điểm thanh niên tri thức, Tô Tầm Vị bước vào phòng bếp như ngày hôm qua. 

Vốn dĩ định tiếp tục chuẩn bị bữa ăn hôm nay, nhưng không ngờ trong căng tin đã có người rồi. 

Người này không ai khác chính là Kiều Thanh. Thấy Tô Tầm Vị tới, sắc mặt Kiều Thanh lập tức lạnh lùng, nói: "Hôm nay để tôi nấu ăn đi. Đội trưởng Vương nói tay nghề nấu ăn của cô rất tốt. Hôm nay đúng lúc phải muối dưa chua cho căng tin, cô đi muối dưa chua đi.”

Muối dưa chua, cũng có thể coi là công việc ở căng tin, Tô Tầm Vị gật đầu, nói: “Được.”

Muối dưa chua nghe có vẻ không phải việc gì vất vả, nhưng muối dưa chua cho căng tin lại không giống như muối một, hai hũ dưa chua cho gia đình. 

Dưa chua ở căng tin là kiểu phải được muối trong thùng lớn. Tô Tầm Vị tìm đến sân sau, nơi sẽ muối dưa chua, nơi đó có rất nhiều bắp cải đã được phơi khô. Tô Tầm Vị mang theo muối thô, ớt, tỏi, bắt đầu muối dưa chua. Bên kia, Kiều Thanh bắt đầu nấu ăn sau khi Tô Tầm Vị rời đi. 

Sở dĩ hôm nay cô ta muốn đổi vị trí cho Tô Tầm Vị thực ra là ý của ba cô Kiều Phú Quý. Theo lời của ba cô, khi Tô Tầm Vị tới bếp làm việc, không chỉ nhận được gấp đôi công điểm làm việc, mà còn được chế độ đặc biệt. Cái phần ăn đặc biệt kia đơn giản bao nhiêu, chỉ có vài món, thêm một món canh. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải giành cho mình trước, đời nào đến lượt con mụ béo chết bầm như Tô Tầm Vị? 

Trong đầu Kiều Thanh đắc ý thầm nghĩ, sau đó lấy ra một con gà sống. Không sai, đồ ăn của phần ăn đặc biệt hôm nay phải ngon hơn hôm qua, phải giết một con gà mái. Món này đều là để chiêu đãi Bí thư Tôn, nhưng sau khi cô ta làm xong, ba cô ta nhất định sẽ bảo cô ta đến ăn cùng, như này thì cô ta cũng có thể ăn thịt gà, còn được uống canh gà. Đáng tiếc hôm nay anh Vân Hiên không biết vì sao lại không tới làm việc, nếu như anh ta tới, vậy thì cô ta sẽ để lại nửa bát canh gà cho anh ta nếm thử. 

Trong lòng Kiều Thanh vừa vui vẻ nghĩ nghĩ, vừa bắt đầu đun nước giết gà. Cô ta không có tay nghề khéo léo nhưng lại được sinh ra ở nông thôn nên đã quen làm đủ loại công việc như đun nước, giết gà, nấu cơm rồi, mấy chuyện là chuyện dễ như trở bàn tay. Về phần đồ ăn của thanh niên trí thức lại càng đơn giản hơn, hôm nay không có đồ ăn ngon, ngay cả thịt cũng không có, chỉ có đậu phụ và bắp cải, hầm bắp cải và đậu phụ thì bọn họ vẫn phải ăn ngon lành. Kiều Thanh chẳng mấy chốc đã nấu cơm xong, chặt gà thành từng miếng lớn, cho vào nồi hầm, sau đó bận rộn nấu món bắp cải hầm với đậu phụ cho thanh niên tri thức ăn. 

Tô Tầm Vi ở phía bên kia không biết trong lòng Kiều Thanh đang có ý gì, chăng bao lâu sau cô đã làm xong một thùng dưa chua lớn, cả người đều đổ mồ hôi đầm đìa. 
Hơn nữa, muối dưa chua cần rất nhiều muối thô, loại muối thô này dùng để xoa dưa cải, làm cho dưa cải có vị thơm ngon từ trong ra ngoài, nếu tay ướp muối thô lâu, tất nhiên sẽ có cảm giác đau rát. Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Tô Tầm Vị rửa tay rồi đi đến căng tin. 

Cô lấy khay ăn cơm rồi múc cơm, lại đi xếp hàng lấy đồ ăn. 

Khi thanh niên tri thức nhìn thấy người phục vụ đồ ăn hôm nay không phải là Tô Tầm Vị mà là Kiều Thanh, đều thấy kỳ lạ, bắt đầu ghé tai nhau thì thầm. 

"Ôi, sao hôm nay người chia đồ ăn lại là Kiều Thanh? Chẳng phải là bé mập sẽ nấu và chia đồ ăn cho chúng ta sao?”



"Đúng vậy, sao mỗi ngày đều đổi người vậy? Cái món thịt lợn mỡ hầm ba món ăn ngon như vậy, bây giờ nghĩ đến hương vị đó trong lòng tôi vẫn còn có dư vị khó quên, chỉ hận không thể được ăn món đó mỗi ngày.”

“Đúng đấy, tôi xuống vùng nông thôn của thôn Bình An này mấy năm rồi, đồ ăn do bé mập nấu thực sự là món ăn ngon nhất tôi từng ăn. Nếu có thể ăn cơm cô ấy nấu mỗi ngày, tôi tình nguyện ở lại vùng nông thôn của thôn Bình An này cả đời. 

"Ôi, anh đúng là đồ ham ăn, anh không nên ở lại vùng nông thôn của thôn Bình An này cả đời đâu. Anh nên cưới bé mập mới đúng ấy, như thế thì sau này anh có thể ăn đồ ăn do cô ấy nấu bất cứ khi nào anh muốn, cũng chẳng cần phải xếp hàng.”

“Chà chà, anh nói đúng đấy, đáng tiếc là Tả Cánh Thành đã nhanh chân tới trước, nếu biết bé mập nấu ăn ngon như vậy từ sớm, lúc cô ấy và Lục Vân Hiên hủy bỏ hôn ước, lẽ ra tôi nên đi cầu hôn luôn mới đúng.”

"Anh đúng là một người thích ăn uống, sự tham lam của anh làm tôi thấy ngạc nhiên đấy, thậm chí anh còn sẵn sàng bán mình để đổi lấy bữa ăn.”

"Chuyện này không phải à, con người sống thì phải ăn cơm có chuyện gì không tốt chứ.”Mấy thanh niên tri thức nghe xong không nhịn được phải bật cười. Những lời này tất nhiên cũng lọt vào tai Kiều Thanh. 

Đồ ăn Kiều Thanh ăn ngày hôm qua cực kỳ mặn, cũng không biết những người này thích đồ ăn của Tô Tầm Vị như vậy có phải là có vấn đề gì không. Vẻ mặt cô ta có chút không vui, lạnh lùng nói: “Mau đi lấy đồ ăn đi, đừng có ở đây nói nhảm, phía sau còn có nhiều người như vậy, đồ ăn đến lúc đó sẽ nguội mất.”

Sau khi bị Kiều Thanh gầm lên như vậy, những thanh niên tri thức cũng không nói thêm nữa, vội vàng đi tới nhận đồ ăn. 

Nhưng mà, khi nhìn thấy món đậu phụ không màu sắc hầm cùng bắp cải đặt trước mặt Kiều Thanh, sắc mặt của những người này không được tốt lắm. 

Đậu hũ hầm thì nát như bã, thậm chí còn không còn nguyên một miếng nào chứ đừng nói đến bắp cải, chỗ này không vàng thì chỗ kia cũng đen đen, thậm chí còn không cho thêm một chút dầu nào. 

Một món ăn như vậy, lại còn không có dầu, làm sao có thể khiến người ta thèm ăn được? Nếu là ngày trước đã quen ăn dưa muốn thì ăn một bữa đậu phụ hầm bắp cải không cần dầu hay nước cũng không sao, nhưng hai ngày qua chỉ ăn những bữa cơm ngon lành do Tô Tầm Vị nấu, đột nhiên nhìn thấy những món này, cái chênh lệch tâm lý không phải lớn bình thường, ai có thể chịu đựng được? Những thanh niên tri thức này đột nhiên cảm thấy tức giận. 

Đến khi ngồi xuống, lúc cho bắp cải và đậu phụ vào miệng, chỉ có vị như lá bắp cải già, thậm chí không có vị dầu hay muối. Đơn giản là không thể được mô tả bằng hai chữ "khó ăn" được. Lúc này Tô Tầm Vị cũng đi tới ăn cơm. Khi đến lượt cô, Kiều Thanh liếc nhìn cô một cái, thậm chí còn không đưa cho cô bã đậu phụ mà chỉ đưa cho cô một thìa lớn lá bắp cải vàng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play