Tô Tầm Vị thở dài nói: “Đều là do tôi không tốt, vô duyên vô cớ tiên tụy đến anh, anh đừng lo lắng, chờ cơn giông này qua đi, chúng mình sẽ tìm cơ hội để ly hôn. Sau này khi anh trở tại thành phố, sẽ không ai biết mấy chuyện quá khứ này.” Lời này vừa nói ra, trong mắt Tả Cánh Thành hiện lên một màu đen thẫm. 

Đôi mắt anh lúc sáng lúc tối, nhìn không ra cảm xúc vui vẻ hay tức giận, nhưng cũng không đáp lời. 

Anh quay lại bàn, cầm cuốn sách Tô Tầm Vị vừa đọc lên. 

Trong sách có rất nhiều chú thích do anh tự dịch ra, nhưng vừa mở ra, anh đã thấy có sự thay đổi. 

Ý của bản dịch gốc của anh đã bị xóa đi, viết lên mấy chữ mới. 

Đây không phải là chữ của anh. 

Tả Cánh Thành rất nghi hoặc, ngước mắt lên nhìn Tô Tầm Vị nói: “Cô biết ngoại ngữ à?”

Tô Tầm Vi nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: “Biết.”

Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ dò xét trên khuôn mặt Tả Cánh Thành, Tô Tầm Vị mới chợt nhận ra mình không còn là Tô Tầm Vị trước kia nữa mà là một cô thôn nữ thuộc những năm 1970. 

Cô tuy đã học xong cấp hai nhưng nguyên chủ lại là một học sinh học dốt, làm sao có thể biết ngoại ngữ được? Nhưng lời nói đã nói ra khỏi miệng, như đã ranước ngoài, muốn rút cũng không thể rút lại được. Cô đành phải miễn cưỡng giải thích: “Tôi bình thường khá thích ngoại ngữ, Lục Vân Hiên cũng từng dạy tôi.”


 

Nhưng lời giải thích này thật sự là quá gượng ép. Chính Tả Cánh Thành đã từng học bài bản, nhưng nhìn mấy chữ được Tô Tầm Vị đánh dấu rõ ràng là cao hơn trình độ của anh. 

Tô Tầm Vị cũng cảm thấy lời nói dối này có lẽ không trót lọt, nên chỉ có thể đổi chủ đề, nói: “Tôi đi ngủ trước, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.”

Nói xong, Tả Cánh Thành chưa kịp đồng ý, Tô Tầm Vi đã lập tức leo lên giường, kéo chăn lên trực tiếp che kín đầu mình. 

Thấy phản ứng này của Tô Tầm Vị, Tả Cánh Thành cảm thấy cảm giác kỳ lạ trong lòng càng mạnh mẽ hơn. Nhưng cô đã không muốn nói mình học ngoại ngữ ở đâu nên Tả Cánh Thành cũng không có ý định truy cứu tới cùng nữa. 

Anh không ngủ được nên cầm cuốn sách ngoại ngữ mà Tô Tầm Vị vừa đọc lên, bắt đầu đọc lại. Tô Tầm Vị vừa mới nói muốn đi ngủ sớm, mặc dù chỉ là đang cố tình qua ải Tả Cánh Thành, nhưng hôm nay cô thật sự đã phải bận rộn cả ngày, quả thực thấy rất buồn ngủ. 

Cô nằm trên giường, vô thức chìm vào giấc ngủ, ngay cả Tả Cánh Thành nằm xuống lúc nào cũng không biết. Ngày hôm sau, Tô Tầm Vị dậy rất sớm. Nhưng cô lại bị đánh thức bởi tiếng Tả Cánh Thành đang mặc quần áo. Cô mở mắt ra, nhìn thấy vòng eo rắn chắc và cơ bắp của Tả Cánh Thành, đồng thời nhìn thấy động tác anh thành thạo cài thắt lưng. 

Tô Tầm Vị dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã sáng tỏ. Cô mơ mơ màng màng nhìn Tả Cánh Thành, hỏi: "Anh, cả đêm qua anh không ngủ à?”

Tả Cánh Thành nhịn không được bật cười, nói: "Sao có thể như vậy chứ, có lẽ là do đêm qua cô ngủ rất sâu đấy.”

Tô Tầm Vị ngáp một cái, duỗi người, nói: "Chắc là tôi ngủ sâu thật, vậy mà ngủ một mạch đến lúc hửng sáng.”

Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, mặc áo khoác rồi đi thẳng vào bếp lấy nước nóng rửa mặt. Bếp lò ở nông thôn có ưu điểm, buổi tối rửa sạch nồi, cho nước vào, lấy củi để giữ ấm bếp, thì muốn dùng nước nóng lúc nào cũng được. 

Sau khi Tô Tầm Vị rửa mặt xong, bắt đầu làm bữa sáng. Hôm qua ba cô đã mang về hai cây măng theo yêu cầu của cô, Tô Tầm Vị vốn định tự mình xử lý, nhưng mẹ cô xót cô, cứ nhất quyết ngăn cản, cuối cùng Tô Tầm Vị đành bảo mẹ cô gọt măng rồi nấu chín lên, sau đó đặt vào một chậu nước lớn và rửa sạch. 

Tô Tầm Vị rửa sạch măng ngâm trong chậu gỗ hai lần, sau đó xả nước, dùng dao làm bếp cắt thành khối vuông. 

Bây giờ đã có măng, cắt một ít thịt xông khói thành khối nhỏ rồi cho vào măng để tăng hương vị. Sau đó, cô lấy một ít bột mì để làm vỏ sủi cảo, đổ nhân thịt xông khói và măng vào sủi cảo. Những chiếc sửi cảo này tất nhiên ngon nhất khi được hấp chín. Gói sủi cảo xong, Tô Tầm Vị lại chiên thêm một ít đậu phộng, sau đó nghiền thành bơ đậu phộng dùng làm nước chấm sủi cảo. 

Hấp sủi cảo chỉ mất khoảng mười phút, cho nên khi mọi người trong nhà họ Tô lần lượt thức dậy thì sủi cảo của Tô Tầm Vị đã được hấp chín.”Sủi cảo hấp nhân thịt xông khói và măng được chấm với nước sốt đậu phộng do chính tay con làm đấy. Hương vị quả thực là đỉnh cao, mọi người mau ăn nhân lúc còn nóng đi. Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết.” 

Tô Tầm Vị lấy bát và đũa ra, mời mọi người dùng bữa sáng. Nghe cô nói còn cho thịt xông khói vào, ba Tô tập tức cau mày nói: "Sủi cảo nhân măng của con có ngon hay không còn chưa biết, thế mà con còn cho thêm thịt xông khói vào, con đừng có lãng phí hết thịt xông khói của ba, đấy là ba để dành đến tết ăn đấy.”

"Ba, ba lo lắng cái gì chứ? Con chỉ cắt một chút để tăng hương vị thôi. Hơn nữa, vẫn còn sớm mới đến Tết Nguyên đán, bây giờ mới chỉ là tháng sáu, ba cũng thật là.” Tô Tầm Vị không nói nên lời nhìn ba Tô.

Tô Tầm Sinh luôn là người thuộc phái hành động, ngay khi Tô Tầm Vị và ba Tô còn đang đấu võ mồm, anh ấy đã bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Tô Tầm Vị, gắp một chiếc sủi cảo lên, chấm một lớp bơ đậu phộng đậm đà rồi đặt bỏ vào trong miệng. 

Ngày thường họ cũng ăn món sủi cảo này, nhưng thường thì toàn ăn với giấm, đây là lần đầu tiên ăn như thế này. 

Chiếc sủi cảo đầu tiên ngay lập tức chinh phục được vị giác của Tô Tầm Sinh. 

Chưa bao giờ nghĩ rằng nước chấm làm từ đậu phộng khi chấm cùng với sủi cảo lại ngon đến thế này! 

Cái hương thơm đậm đà và kết cấu phong phú này, ngay cả lớp vỏ sủi cảo ban đầu không có hương vị gì cũng trở nên rất ngon.

"Ba, Tầm Vị không có lãng phí thịt xông khói của ba đây, cái món sủi cảo này ăn rất ngon đấy, cộng thêm loại nước sốt này, thật sự là quá tuyệt vời! Ngay cả lớp vỏ cũng ngon như vậy, con chưa bao giờ ăn món sủi cảo nào ngon như vậy! Thật là quá tuyệt vời.”

Tô Tầm Sinh liên tục gật đầu, khen ngợi không ngừng. Ba Tô có chút ghét bỏ liếc nhìn Tô Tầm Sinh, thờ ơ như không: “Không phải chỉ là sủi cảo thôi sao, có thể ngon đến mức nào chứ? Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của con này, những người không biết chắc tưởng nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ cho con ăn no luôn đấy.”

Tô Tầm Sinh đang ăn, nghe được lời ba Tô nói, trực tiếp gắp mấy cái đặt trước mặt ông, rồi lại tiếp tục ăn ngon lành. Thấy Tô Tầm Sinh ăn ngon như vậy, ba Tô không nhịn được cũng cầm đũa lên cũng gắp một cái sủi cảo. 

Ông bỏ chiếc sủi cảo vào miệng, hương vị đậm đà và mới lạ lập tức tràn ngập vị giác của ông, đầu tiên là mùi thơm của nước sốt đậu phộng đậm đà, tiếp theo là lớp vỏ sủi cảo dẻo dai và đàn hồi, cuối cùng là nhân sủi cảo thịt xông khói mặn kết hợp với măng giòn giòn,

"Ừm, ngon đấy. Thật sự rất ngon. Ba chưa bao giờ ăn món sủi cảo nào ngon như vậy! Tay nghề nấu nướng của con gái ba đúng thật là không phải là dùng để trưng cho đẹp. Nói là có thiên phú dị bẩm cũng không sai, chính là có thiên phú dị bẩm đấy.” Ba Tô không nhịn được phải khen ngợi ngay lập tức. 

Nghe ba Tô nói vậy, Tô Tầm Sinh không khỏi bật cười: "Ba, không phải ba nói con chưa từng ăn gì ngon sao?”

Vẻ mặt ba Tô có hơi ngượng ngùng, nói: "Cái món sủi cảo này không phải đồ ngon bình thường. Tầm Vị, ba không ngờ tay nghề nấu nướng của con lại tốt như vậy! Món sủi cảo này thật sự ngon quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play