Hoa Mẹ Tô nghe anh hỏi về chuyện của Lục Vân Hiên, trong mắt không nhịn được có vẻ giễu cợt: "Còn có thế thế nào nữa? Lục Vân Hiên chỉ là kẻ yếu đuối, nó chỉ đám bắt nạt người ở nơi khác đến, chứ đến trước mặt mẹ thì chỉ như một đứa cháu trai, sau này nếu nó còn dám chọc giận con, con cứ nói cho mẹ biết, mẹ đảm bảo sẽ bắt nó quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Tả Cánh Thành cúi xuống, dáng vẻ như một đứa con rể rất nghe lời, nói: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ ạ.”
"Con đã làm việc cả một ngày dài rồi. Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, để mẹ đi giục con bé Tô Tầm Vị chết tiệt kia, tắm gì mà lâu la thế.” Mẹ Tô lẩm bẩm.
Vẻ mặt Tả Cánh Thành vẫn dịu dàng bình tĩnh, nói: "Mẹ, không cần đâu, con không vội, mẹ đừng giục Tầm Vị.”
Thằng bé này thật sự rất tốt bụng, vẻ ngoài đẹp trai, có học thức lại còn khiêm tốn hiền lành, nếu thật sự có thể đây với Tầm Vị nhà bà, lại có thêm hai đứa cháu ngoại xinh đẹp như vậy thì thật sự hạnh phúc biết bao.
Mẹ Tô không nhịn được thầm tưởng tượng trong lòng.
Đúng lúc này, Tô Tầm Vị từ trong phòng tắm đi ra.
Cô dùng một tay lau tóc, nhìn Tả Cánh Thành rồi nói: “Trong nồi vẫn còn nước nóng đấy, anh đi tắm đi.”
Tả Cánh Thành gật đầu nói: "Được.”
Vừa nói xong, anh bước vào sân lấy quần áo của mình đã phơi khô trên cành tre ở trong sân vào nhà. Mẹ Tô nhìn Tả Cánh Thành đi về phía phòng tắm, thằng bé này có dáng người thẳng tắp khác thường, cao lớn, nước da cũng trắng nõn, khuôn mặt như được chạm khắc cẩn thận, tuấn tú lại sáng sủa. Mẹ Tô quay lại nhìn con gái của mình.
Ừm, một khuôn mặt to như cái bánh, bởi vì mập nên các đường nét trên khuôn mặt đều chen chúc vào nhau, ngay cả quần áo rộng cũng không che được hết phần mỡ thừa trên cơ thể, khiến trông cực kỳ lùn. Giấc mơ đẹp đẽ mà mẹ Tô vừa mới tưởng tượng ở trong đã biến mất ngay lập tức. Quên đi, con gái bà không xứng.
Là do bà suy nghĩ nhiều. Tô Tầm Vị thấy vẻ mặt của mẹ Tô cứ thay đổi xoành xoạch, lại còn nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ. Tô Tầm Vi bị ánh mắt của bà làm cho có hơi sợ hãi, không nhịn được nói: "Mẹ, mẹ nhìn con chằm chằm làm gì?”
Mẹ Tô nghĩ đến người con rể đẹp trai như vậy cuối cùng cũng sẽ bay đi, không nhịn được cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận trừng mắt nhìn Tô Tầm Vị, nói: “Nhìn cái gì á! Nhìn xem trên người con có thể mọc ra một bông hoa nào không?”
Tô Tầm Vị bị bị mẹ lườm mà chẳng hiểu gì, chỉ có thể lau tóc rồi trở về phòng mình. Cô dùng sức lau tóc, cảm thấy có cảm giác không chốn nương thân.
Sách của Tả Cánh Thành được đặt ngay ngắn trên bàn, Tô Tầm Vị nhàm chán lật qua lật lại, phát hiện thứ anh đọc lại là một cuốn sách nổi tiếng viết bằng tiếng Anh. Tô Tầm Vị kiếp trước có bằng thạc sĩ, cũng đã qua được cấp sáu tiếng Anh, nên thấy cuốn sách này có vẻ không quá khó khăn. Dù sao cũng không có TV để xem, cũng không có điện thoại di động để chơi, vì vậy Tô Tầm Vị mở sách Tả Cánh Thành ra đọc.
Tả Cánh Thành sau khi tắm xong, mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Tô Tầm Vị đang say sưa đọc cuốn tiểu thuyết nước ngoài, vẻ mặt tập trung khác thường. Trong mắt anh hiện lên vẻ nghi hoặc, sắc mặt trở nên tối hơn một chút.
Anh mới học ngoại ngữ được ba năm, mà còn là do gia đình thuê giáo viên người nước ngoài đến dạy, nhưng anh cũng không thể hiểu hết những tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài này, rất nhiều lần phải dịch từng từ một rồi điền vào bằng tiếng nước ngoài của mình, lại thêm tưởng tượng của mình đủ đến bổ sung ngữ cảnh, mới có thể gắng gượng đọc tiếp được.
Nhìn dáng vẻ hết sức tập trung của Tô Tầm Vị, có chắc là cô còn có thể đọc hiểu được không?
Điều này không có khả năng lắm, có thể cô chỉ đang nhìn vào hình minh họa bên trong mà thôi. Hành động đẩy cửa của Tả Cánh Thành khiến Tô Tầm Vị giật mình. Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, vội vàng đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, nói: "Tôi lật xem cuốn sách của anh, chắc không có vấn đề gì chứ?”
Tả Cánh Thành tất nhiên cũng đã nhìn thấy trong mắt Tô Tầm Vị hiện lên vẻ bất an.
Từ trước đến nay anh vốn là một người lạnh lùng, chẳng lẽ suốt ngày đo suốt ngày đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, khiến cô có ấn tượng rằng anh thực ra là một người đàn ông hung dữ sao? Mặc dù anh và Tô Tầm Vị không có tình cảm, chứ đừng nói đến việc có thích nhau hay không, nhưng vì hai người đã đăng ký kết hôn, mà tại cũng đã phát sinh quan hệ vợ chồng, nên với tư cách là một người đàn ông, anh đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của mình. Trách nhiệm làm chồng.
Trách nhiệm của người chồng, tất nhiên không phải là làm cho vợ mình cảm thấy sợ mình.
Trong lòng Tả Cánh Thành cảm thấy có chút áy náy, dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói: "Không sao đâu, cô thích thì có thể đọc.”
Nói xong, anh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm Vị, lấy ra thuốc khử trùng và băng cá nhân mà Tô Tầm Vị vừa mua từ trung tâm y tế ra.
Vết thương trên mặt tuy không nghiêm trọng nhưng vừa rồi rửa bằng nước nóng vẫn thấy khá đau, nếu ở vùng nông thôn này mà thực sự bị mưng mủ hay nhiễm trùng thì sẽ thực sự phiền toái.
Dù sao thì cũng đã mua thuốc khử trùng và băng cá nhân rồi, cũng không thể để lãng phí được.
Tô Tầm Vị thấy Tả Cánh Thành đang muốn xử lý vết thương, vội vàng đứng dậy nói: “Vết thương này ở trên trán, nếu anh không cẩn thận nhất định sẽ bị chạm vào mắt, anh nằm lên trên giường đi, để tôi giúp anh.”
Tả Cánh Thành gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.”
Vừa dứt lời, anh làm theo chỉ dẫn của Tô Tầm Vị, nằm xuống giường. Tô Tầm Vị lấy thuốc khử trùng ra, sau đó lấy bông gòn nhúng vào thuốc khử trùng rồi lau lên trán Tả Cánh Thành để khử trùng. Chất khử trùng được sử dụng lúc này thường là dung dịch ô-xy già, chất này sẽ gây cảm giác đau rát khi thoa lên.”Anh chịu đựng một chút, sẽ hơi đau đấy.” Tô Tầm Vị dùng bông gòn thấm đẫm thuốc khử trùng, rồi thoa lên.
Khi dung dịch ô-xy già chạm vào vết thương, lập tức phát ra âm thanh xì xì, Tô Tầm Vị khi nghe thấy âm thanh đó cảm thấy rát. Nhưng vẻ mặt Tả Cánh Thành lại rất bình tĩnh, thậm chí còn thấy buồn cười.
Anh nghiêm túc nói: “Chỉ là một vết xước nhỏ trên da thôi, nhìn cô căng thẳng quá đấy.”
Đây chỉ là một câu nói đùa, Tô Tầm Vị nghe xong thì trong lòng cũng có cảm giác tương tự.
Cô nhanh chóng dán băng dán cá nhân lên vết thương. Phải dùng tổng cộng ba miếng băng mới che phủ tất cả các vùng bị trầy xước. Tả Cánh Thành đẹp trai như này, đột nhiên có ba chiếc băng dán trên trán, thực sự ảnh hưởng đến ngoại hình.
Tô Tầm Vi nói: “Sau này nếu như gặp phải con chó điên Lục Vân Hiên kia, thì anh cũng đừng để ý tới anh ta nữa, càng không được đánh nhau với anh ta. Hôm nay được coi là may mắn đấy, nếu ngộ nhỡ thật sự khiến anh nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì được không bù nổi mất, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu”
.
Vẻ mặt Tả Cánh Thành bình tĩnh, nói: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, trong lòng tôi tự biết anh ta so với tôi còn thảm hơn rất nhiều. Hơn nữa, cô là vợ của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ta bắt nạt cô mà vẫn thờ ơ được, là một người đàn ông thì không thể làm được một việc như vậy.”
Khi Tô Tầm Vị nghe Tả Cánh Thành nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn. Nhìn người thì phải nhìn vào tính cách và thái độ của người đó. Tả Cánh Thành xứng đáng là một người đàn ông tốt, nhưng chính mình lại làm liên lụy đến anh.