Thấy Lục Vân Hiên bị đánh nặng như vậy, trong lòng bà ta tập tức dâng lên nỗi sợ hãi.”Vân Hiên! Vân Hiên, con không sao chứ!”

Mẹ Lục không thèm dây dưa với mẹ Tô nữa, bà ta bước tới đỡ Lục Vân Hiên đứng dậy, vừa khóc vừa nói: "Giết người! Người nhà họ Tô mấy người không phải là đang muốn giết người à? Tôi phải đi tìm đại đội! Tôi phải đi tìm đại đội ngay bây giờ!”

Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi Tô Tầm Sinh. 

Anh ấy giống như một con sư tử đang đi săn con mồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Lục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi đi, vừa hai tôi cũng đang muốn đến đại đội để hỏi xem rốt cuộc là vì sao mà Kiều Phú Quý lại phải ép Tả Cánh Thành và em gái tôi đi đăng ký kết hôn.”

Những lời này vừa nói ra, ý hoảng sợ và hoảng loạn xẹt qua đôi mắt vốn đã bầm tím và sưng tấy của Lục Vân Hiên. 

Nếu Tô Tầm Sinh tìm đến đại đội làm vỡ lở chuyện này ra, Bí thư Kiều nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người anh ta. Anh ta vẫn còn đang mong Bí thư Kiều sẽ tìm cách để giúp anh ta đóng học phí đấy. Vấn đề này tất nhiên không thể ầm ï đến trước mặt Bí thư Kiều. 

Lục Vân Hiên nhanh chóng cân nhắc giữa mặt lợi mặt hại, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Tô Tầm Sinh và mẹ Tô. 

"Anh Tầm Sinh! Tôi thực sự biết mình sai rồi! Nhưng tôi thực sự không ra tay với Tầm Vị! Xin anh hãy tha cho tôi! Sau này tôi sẽ không bao giờ trêu chọc Tầm Vị nữa!”

Khi Lục Vân Hiên nói, suýt nữa còn muốn dập đầu với Tô Tầm Sinh và mẹ Tô. 

Mẹ Lục sợ hãi đến mức không nói nên lời khi thấy Lục Vân Hiên bị đánh đến mức như thế này. Mẹ Tô thấy vậy cũng nắm lấy tay Tô Tầm Sinh lại, nhỏ giọng nói: "Tầm Sinh, thôi được rồi, đánh cũng đã đánh, coi như là trút giận cho em gái con một trận là xong. Chúng ta lười so đo với những kẻ thối nát này.”

Nghe được mẹ Tô cuối cùng cũng mủi lòng, Lục Vân Hiên hùa theo lời bà, nói: "Anh Tầm Sinh, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng tôi!”

Tô Tầm Sinh thấy dáng vẻ hèn nhát này của Lục Vân Hiên, trong lòng chán ghét, sau đó mạnh mẽ đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: "Lần này tha cho cậu! Lần sau nếu cậu lại còn bắt nạt em gái tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không tha cho tên ăn bám như cậu nữa đây! Trước kia chiều cậu nên em gái tôi bị gọi tới quát lui là vì em gái tôi thích! Nhưng bây giờ em gái tôi đã kết hôn rồi, nếu cậu còn dám la lối om sòm nữa, tôi sẽ đánh cậu cho đến khi răng rơi đầy đất!”

Lục Vân Hiên liên tục hứa hẹn: "Tôi không dám nữa! Tuyệt đối không dám nữa.”

"Cút!”

Tô Tầm Sinh lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên, nghiêm nghị quát lên. 

Sau đó Lục Vân Hiên tóm lấy mẹ Lục, bò ra khỏi nhà họ Tô. Hai người chật vật không chịu nổi như chó nhà có tang*. 

*chó nhà có tang: ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đóĐi được vài bước, mẹ Lục mới tỉnh tỉnh mê mê lấy lại tinh thần.

Mẹ Lục tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Tô đã quá đáng quá rồi đấy! Họ làm con bị thương, không những không bồi thường tiền thuốc men mà còn đánh con thành như thế này! Tội nghiệp con trai của mẹ! Họ thực sự là khinh người quá đáng! Có lý nào lại như vậy, mẹ muốn cáo trạng với bí thư đại đội! Để bí thư đại đội phân xử cho chúng ta! 

Lục Vân Hiên nghe thấy câu này, càng tức giận hơn. 

Anh ta lạnh lùng liếc xéo mẹ Lục, vừa mở miệng đã chạm vào vết thương, đau đớn đến mức ngay lập tức nhe răng trợn mắt. 

Lục Vân Hiên chịu đựng cơn đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đủ rồi! Mẹ đừng nói nữa! Nếu không phải mẹ cứ nhất quyết đến tận cửa nhà người ta gây sự, thì con sẽ bị đánh như vậy à? Mẹ còn muốn gây sự tới trước mặt Bí thư Kiều nữa! Nhà họ Tô không biết đã biết chuyện giữa con và Kiều Thanh từ đâu, lúc này chúng ta gây sự tới trước mặt Bí thư Kiều, nếu hủy hoại danh tiếng của Kiều Thanh, khiến Bí thư Kiều thấy chán ghét, thì con lấy đâu ra học phí để đi học đây?”

"Mẹ chính là kiểu người tóc dài mà não ngắn, suýt nữa con đã bị mẹ hại chết! Trong khoảng thời gian này mẹ an phận dùm con, đừng có đi chọc tức người nhà họ Tô nữa!”

Lục Vân Hiên tức giận trừng, mắt nhìn mẹ Lục, vừa nói vừa đe. 

Trong lòng mẹ Lục vẫn thấy cực kỳ bất mãn, nhưng thấy Lục Vân Hiên thật sự tức giận, bà ta cũng không dám tái phạm, chỉ có thể đỡ Lục Vân Hiên đến trạm y tế, để bác sĩ thôn băng bó vết thương cho anh ta. Lần này tốn đến tận năm tệ, mẹ Lục đau lòng muốn chết, trong lòng bà ta đã nguyền rủa mười tám đời tổ tiên nhà họ Tô một lần rồi. Tô Tầm Vị tất nhiên không biết chuyện này. 

Cô và Tả Cánh Thành đi vào nhà, nhìn thấy trên bàn có hai bát trứng hầm đường nâu cố ý để dành lại cho họ. Mỗi bát đều có hai quả trứng. Tả Cánh Thành ngồi xuống nhưng Tô Tầm Vị thì không. 

Cô bưng bát trứng đường nâu của mình lên, đổ thẳng vào bát Tả Cánh Thành. 

Chiếc bát lớn của Tả Cánh Thành đầy đến mức gần như sắp tràn ra ngoài. 

Anh lập tức ngước mắt lên, nhìn Tô Tầm Vị với vẻ bàng hoàng. 

Tô Tầm Vi mỉm cười, nói: “Ăn trứng hầm đường nâu dễ tăng cân nhất, tôi đã mập đến mức này, không dám ăn nữa. Hôm nay anh bị thương chảy máu, cần bồi bổ cơ thể, anh ăn đi.”

Tả Cánh Thành vừa đi ăn tối về, nhưng đồ ăn trong căng tin của địa điểm thanh niên tri thức không mấy bổ béo gì, bữa ăn hôm nay có thể coi là ngon nhất, nhưng một người đàn ông trưởng thành cao hơn 1 mét 8 ăn một bữa có số lượng ít như vậy là không đủ, nhiều thanh niên tri thức đói đến mức mặt vàng nhợt, cơ thể gầy guộc. 

Chỉ có vài quả trứng, thêm một bát nước đường, Tả Cánh Thành có thể ăn mà không hề thấy chút áp lực nào. 

Nhưng nếu ăn hết cả phần của Tô Tầm Vị, anh lại cảm thấy có chút áy náy. 

“Cô vẫn nên ăn chút gì đi, chỉ cần ăn một miếng thôi cũng được.”

Tả Cánh Thành ngước mắt lên, nhìn Tô Tầm Vị, khuyên nhủ. Tô Tầm Vị lắc đầu, nói: “Tối nay tôi ăn phần ăn đặc biệt, lại còn ăn cùng với lãnh đạo nữa nên rất no rồi, anh ăn đi, tôi thật sự không đói chút nào, mà tôi lại còn rất muốn giảm cân, cho tôi ăn thì cũng thật là lãng phí.”

Nói xong, Tô Tầm Vị cất bát đi, đi vào phòng bếp.

Sau khi rửa bát xong, cô đun nước nóng rồi đi tắm. Tả Cánh Thành không còn cách nào khác đành phải ăn hết một bát lớn trứng hầm đường nâu. Ở thời điểm này của nông thôn, trứng hầm đường nâu là một thứ hiếm có, nhưng Tả Cánh Thành đến từ thành phố, điều kiện gia đình anh cũng khá giả nên khi phải ăn nhiều trứng như vậy cùng một lúc, anh cảm thấy hơi ngán. 

"Cánh Thành, con cứ để bát ở đó là được. Cái con nhóc Tầm Vị chết tiệt đó lại đi đâu rồi? Con bé ngay cả rửa bát cho con cũng không biết à? Thế này thì sao con bé trở thành vợ của người ta được chứ?”

Mẹ Tô vừa từ bên ngoài đi vào, tình cờ nhìn thấy Tả Cánh Thành đang rửa bát, bèn mắng Tô Tầm Vị một câu. Tả Cánh Thành vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nói quá lời rồi, bát của con thì sao lại bắt cô ấy rửa được? Con tự rửa được mà. Tầm Vị đang đi tắm.”Mẹ Tô nghe Tả Cánh Thành trả lời như vậy, càng thấy thích anh nhiều hơn. 

Vừa nhìn đã Tả Cánh Thành được xuất thân từ một gia đình tốt, lại còn là một người có học, nhưng may thay là không có ra vẻ ta đây. Nhưng mà, trong lòng bà lại tràn ngập vẻ ưu sầu nhiều hơn. Một người như vậy, thực sự có thể ở lại thôn Bình An đến hết cuộc đời với Tầm Vị được sao? 

Nếu như anh muốn trở về thành phố thì Tầm Vị nhà bà phải làm thế nào mới phải đây? Tả Cánh Thành đương nhiên không biết mẹ Tô đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt mẹ Tô không vui vẻ cho lắm, bèn hỏi: “Chuyện bên ngoài thế nào rồi ạ?”

Anh là người gây ra chuyện rắc rối này, nhưng lại để mẹ vợ đứng ra cản lại, thế nào cũng thấy xấu hổ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play