Sau khi nghe Tô Tầm Vị nói xong, trên mặt mẹ Tô tập tức có cảm giác bị áp bức như mưa rền gió cuốn. Đôi mắt bà lạnh lùng khóa chặt trên khuôn mặt của Mẹ Lục và Lục Vân Hiên.
"Hai người đang bắt nạt Vân Hiên nhà tôi! Chính mấy người là người vô lý! Hôm nay nhà họ Tô của mấy người phải bồi thường tiền thuốc men!”
Mẹ Lục chống tay lên hông, dáng vẻ như người đàn bà đanh đá, ngạo mạn nói: "Vân Hiên nhà tôi là sinh viên đại học đầu tiên của toàn bộ thôn Bình An này đấy! Ngay cả những người đứng đầu thị trấn cũng đến nhà để thăm hỏi khích lệ! Nếu để mấy vị lãnh đạo đó mấy người đã đánh Vân Hiên nhà tôi! Thì nhà họ Tô của mấy người chắc chắn sẽ không thể sống yên đâu!”
Khóe môi mẹ Tô hiện lên một nụ cười giễu cợt, sau đó bà nhìn Tả Cánh Thành và Tô Tầm Vị, nói: “Hai đứa vào nhà trước đi. Hôm nay ở nhà có món trứng hầm đường nâu, có để dành phần cho hai đứa đấy, vào ăn trứng hầm đường nâu trước đi.”
Tả Cánh Thành liếc nhìn Tô Tầm Vị, Tô Tầm Vị lại khẽ gật đầu với anh, kéo anh vào nhà.
Mẹ Lục nhìn thấy mẹ Tô đứng sừng sững chặn ở cửa ra vào, bảo vệ để Tả Cánh Thành và Tô Tầm Vị vào nhà, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào bóng lưng của họ, nói: "Trương Lệ Mai, bà như này là có ý gì? Con gái và con rể của bà đánh người, bà cứ để hai chúng nó vào nhà trốn đi là xong sao! Chuyện này thì tôi sẽ không để bà yên đâu!!”
Mẹ Lục chưa kịp nói xong, mẹ Tô đã đột nhiên giơ tay lên, bất ngờ tát thật mạnh vào mặt Lục Vân Hiên!
Tiếng bạt tay rõ ràng và vang dội khác thường, khiến khuôn mặt vốn đã sưng tấy của Lục Vân Hiên càng chật vật hơn.
Mẹ Lục không ngờ mẹ Tô lại dám đánh con trai mình ngay trước mặt bà ta, lửa giận của bà ta tăng vọt, đến mức lập tức lao tới, chửi: "Trương Lệ Mai! Con đàn bà đanh đá này! Sao bà dám đánh con trai tôi! Tôi liều mạng với bà!”
"Con trai bà ra tay đánh con gái tôi! Tôi không đánh nó thì đánh ai? Bà còn dám đến trước mặt tôi đòi tiền thuốc men! Tôi sẽ xé xác hai mẹ con các người luôn đấy!”
Mẹ Tô cực kỳ mạnh mẽ, giọng vang dội, thấy mẹ Lục đang lao về phía mình, đột nhiên nắm lấy cổ tay bà ta, một tay túm tóc bà ta, còn hung ác nói.
Sở dĩ Tô Tầm Vị béo như vậy ngoại trừ là do hết ăn lại nằm bên ngoài mà còn vì thân hình khá cao, khung xương lớn, điều này là được thừa hưởng từ mẹ Tô. Vóc dáng gầy gò của Lục Vân Hiên cũng được thừa hưởng từ mẹ Lục.
Mẹ Lục hoàn toàn không xứng đứng trước mặt mẹ Tô, mẹ Tô có thể tự mình đứng đó chấp cả hai người.”Trương Lệ Mai! Sao bà dám đánh tôi! Bà thả tôi ra! Tôi không tha cho bà đâu!”
Mẹ Tô bị mẹ Lục kéo tóc đến mức đau nhức, nhưng vẫn trừng to mắt nhìn chằm chằm mẹ Tô, chửi rủa một tràng. Lục Vân Hiên cũng tiến lên một bước, nói với mẹ Tô: "Bác Tô, bác thả mẹ cháy ra đi, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.”
Nhưng ngay khi Lục Vân Hiên vừa nói xong những lời này, mẹ Tô lại đột nhiên đưa tay ra tát thêm một cái thật mạnh vào mặt Lục Vân Hiên. Bởi vì tay kia đang khống chế mẹ Lục nên cái tát này có hơi nhẹ, cũng không vang dội như cái tát vừa rồi. Thấy mẹ Tô lại tát mình thêm phát nữa, Lục Vân Hiên không còn giữ được vẻ mặt giả vờ giả vịt được nữa.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng, giận đến mức tái cả mặt, nhìn mẹ Tô, nói: "Bác Tô, cháu kính trọng bác như một vị trưởng bối, nhưng bác như này là đi quá xa rồi đấy!”
"Vân Hiên! Kéo con đàn bà đanh đá này đi! Kéo bà ta ra!”
Mẹ Lục bị kéo đau, vội vàng gọi Lục Vân Hiên đến giúp đỡ. Lục Vân Hiên tiến lên một bước, muốn kéo mẹ Tô ra.
Nhưng mà đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát đầy tức giận: "Lục Vân Hiên! Cậu làm cái gì vậy! Hai mẹ con mấy người vậy mà lại liên thủ lại bắt nạt mẹ tôi!”
Giọng nói lạnh lùng này vang lên bất ngờ khiến Lục Vân Hiên giật nảy mình! Lục Vân Hiên còn chưa kịp quay lại, Tô Tâm Sinh đã đột nhiên quăng thứ anh ấy đang mang trên vai xuống, bước tới đó, đấm một đấm mạnh mẽ vào mặt Lục Vân Hiên!
Từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành Tô Tâm Sinh đã rất khỏe mạnh, toàn thân nổi lên cơ bắp màu lúa mạch, cánh tay đó so với đùi của Lục Vân Hiên còn to hơn, cú đấm này không thể so sánh với nắm đấm cố ý kiềm chế lại của Tả Cánh Thành! Khi nắm đấm này đánh xuống, Lục Vân Hiên không chỉ cảm thấy đau đớn trên mặt mà còn đau đớn đến toàn bộ xương cốt trong cơ thể, phụt một tiếng, anh ta phưn ra một ngụm máu.
"Cái đồ khốn nạn này! Chuyện cậu bắt nạt em gái tôi tôi đã không thèm so đo với cậu rồi! Rốt cuộc là nhà họ Tô chúng tôi có lỗi chỗ nào với cậu? Em gái tôi đã hủy hôn ước với cậu rồi! Thế mà cậu còn dám đến cửa nhà tôi gây chuyện!”
Đôi mắt của Tô Tầm Sinh đỏ ngầu, dữ tợn như một con báo, vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên nhấc Lục Vân Hiên tên khỏi mặt đất, nghiến răng chửi rủa. Thấy Lục Vân Hiên phun ra máu, mẹ Lục sợ chết khiếp.
Bà ta cố gắng hết sức thoát khỏi vòng tay của mẹ Tô, đứng trước mặt Lục Vân Hiên, vừa khóc vừa chửi: “Giết người! Có ai không! Người nhà họ Tô muốn giết người! Muốn giết cô nhi quả mẫu đây này!”
"Chúng tôi đã không so đo đến những việc bẩn thỉu mà mấy người đã làm, Tầm Vị nhà tôi đã kết hôn với Tả Cánh Thành! Còn mấy người thì hay nhỉ, đến gây chuyện hết lần này đến lần khác! Lại còn dám ra tay đánh con gái tôi! Tưởng người nhà họ Tô chúng tôi thật sự là quả hồng mềm đấy à! Tầm Vị nhà tôi đến nhà bạn ăn tối nhưng đang yên đang lành sao lại có thể rơi xuống sông! Rồi sao lại có thể được Tả Cánh Thành cứu? Lại còn bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường! Mấy người thực sự cho rằng người nhà họ Tô chúng tôi đều là kẻ ngu à!”
"Diêu Tố Phân! Bà còn dám đến cửa nhà tôi nói hươu nói vượn nữa! Bà thật sự tưởng chúng tôi không biết con trai bà đang nghĩ gì chắc! Chẳng phải nó đã gian díu được với con gái của Kiều Phú Quý đấy sao! Sau đó mới tìm mọi cách để hủy hôn với Tầm Vị nhà tôi! Sau ngần ấy năm nay, người nhà họ Tô chúng tôi làm việc như trâu như ngựa để giúp hai người kiếm công điểm, còn cho con trai bà đi học! Hai người là hai con sói mắt trắng vô ơn lại còn dám quay sang cắn trả chúng tôi!”
"Tâm Sinh! Đánh nó! Đánh chết nó cho mẹ! Nếu như nhà họ Lục đã muốn gây sự! Vậy thì chúng ta cứ gây sự đi! Gây sự đến đồn cảnh sát luôn! Để xem đến cùng là ai có tý!”
Mẹ Tô thấy mẹ Lục vừa khóc vừa la, cơn tức giận đang bị đè nén không thể kiềm chế được nữa, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh một cách quyết liệt. Nghe được tời này của mẹ Tô, Tô Tầm Sinh đã hiểu ngay được uôi câu chuyện! Mẹ kiếp, hóa ra tên khốn Lục Vân Hiên tại tự tìm phiền toái! Lại còn dám đánh Tầm Vị! Thực sự người nhà họ Tô chết hết rồi có phải không?
Trong mắt Tô Tầm Sinh lóe lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp giơ nắm đấm mạnh mẽ lên, đấm thật mạnh vào bụng Lục Vân Hiên.
"Cái thằng rác rưởi! Cậu lại còn dám bắt nạt em gái tôi! Xem tôi có đánh chết cậu không!”
Tô Tầm Sinh ném mạnh Lục Vân Hiên xuống đất, đấm mạnh vào người anh ta, ngay sau đó đã đánh Lục Vân Hiên đến mức anh ta phải cuộn tròn trên mặt đất, rên rỉ cầu xin sự thương xót.
"Anh Tô! Đừng đánh nữa! Tôi không ra tay với Tầm Vị… tôi không có…" Khóe miệng Lục Vân Hiên chảy máu, mặt bầm tím, đau đến mức nội tạng dường như đã bị dịch chuyển. nghiến răng rên rỉ.
Mẹ Lục không ngờ người nhà họ Tô vốn hiền lành, thậm chí còn có ý nịnh bợ bà ta lại tựa như đã thay đổi tính tình, giống như bầy sói hoang hung ác.