Ông ta liếc nhìn Tô Tầm Vị không chút dấu vết, ánh mắt lạnh lùng. Mặc dù Bí thư Tôn khách khí với cô nhưng Tô Tầm Vị không muốn tham gia quá nhiều vào chuyện trong thôn, hơn nữa cô đang quyết tâm giảm cân nên ăn cũng không nhiều, chẳng bao lâu sau đã kết thúc bữa ăn.
Tô Tầm Vị lấy lý do dọn dẹp bên ngoài căng tin, đứng dậy đi rửa bát.
Cô quét căng tin bằng cây chổi làm bằng cành tre một lần, rồi đóng cửa bên ngoài căng tin lại, định về nhà.
Điều cô không ngờ tới là Tả Cánh Thành vẫn đang đợi cô ở bên ngoài.
"Sao anh vẫn chưa về nhà? Anh không nhớ đường hả?”
Tô Tầm Vị rất ngạc nhiên, không khỏi nói.
Khoảng cách giữa nhà và địa điểm thanh niên tri thức cũng không xa, chẳng lẽ thanh niên tri thức Tả này còn là kẻ mù đường sao?
Tả Cánh Thành tất nhiên không biết trong lòng Tô Tầm Vị đang nghĩ gì, anh lạnh nhạt liếc nhìn Tô Tầm Vị, trầm giọng nói: “Tôi cũng vừa ăn cơm xong, nên tiện đường chờ cô.”
Lúc Tả Cánh Thành đang nói chuyện, Tô Tầm Vị phải ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy cái trán đang bị thương của anh.
Vết thương dù nhỏ nhưng nhìn vẫn rất bắt mắt trên khuôn mặt hoàn hảo của anh.”Trở về thôi.” Tô Tầm Vị nhìn sang chỗ khác, nói với Tả Cánh Thành. Hai người sóng vai nhau đi trên đường, khi đi ngang qua trạm y tế của thôn, Tô Tầm Vị đột nhiên nói: “Anh đứng đây chờ một chút.”
Không đợi Tả Cánh Thành đồng ý, cô đã bước vào trước.
Bên trong trạm y tế bác sĩ đang chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, nhìn thấy Tô Tầm Vị đi vào, ngáp một cái nói: "Cô có chỗ nào thấy không thoải mái à?”
Tô Tầm Vị: “Không phải tôi không thoải mái, tôi muốn mua một ít thuốc sát trùng và băng dán cá nhân.”
Bác sĩ thôn lấy ra hai thứ mà Tô Tầm Vị muốn từ trong tủ kính ra nói: “Hai tệ.”
Tô Tầm Vị lấy trong túi ra hai tệ, đưa cho anh ấy, rồi rời khỏi trạm y tế.
Tả Cánh Thành ở bên ngoài nhìn thấy Tô Tầm Vị đi ra, hơi nhíu đôi lông mày đẹp đẽ, trầm giọng nói: "Thấy không thoải mái à?”
Tô Tầm Vị ngước mắt lên nhìn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đen như màu mực và hẹp dài như mắt phượng của anh. Nhìn Tô Tầm Vi bằng ánh mắt chuyên chú và âm thầm như vậy, trong lòng cô có hơi nóng lên, ngay cả khuôn mặt cũng chợt ửng hồng. Nhưng trời đã tối, trong thôn cũng không có đèn đường, cho nên Tả Cánh Thành hẳn là không thể nhìn rõ được sắc mặt của cô.
Cô đưa chiếc túi đang cầm cho Tả Cánh Thành, nói: "Cho anh này.”
Tả Cánh Thành cầm lấy túi, ánh mắt chợt khựng một lúc, nói: “Chỉ bị trầy xước một chút thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”
Tô Tầm Vị nói: “Tốt nhất là vẫn nên khử trùng đi, lát nữa lúc tắm mà chạm vào, sợ sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Vết thương nhỏ như vậy sẽ không đến mức bị nhiễm trùng, một người đàn ông trưởng thành như anh sao có thể yếu đuối như vậy?
Nhưng mà mua thì cũng đã mua rồi, Tả Cánh Thành chỉ có thể nhét túi vào túi bộ đồ lao động của mình. Sau đó hai người cùng nhau đi về phía nhà họ Tô. Vừa đến cửa nhà, Tô Tầm Vị đã nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến. Đó là mẹ Lục và Lục Vân Hiên.
Thấy Tô Tầm Vi và Tả Cánh Thành thân mật, cùng nhau đi về nhà, trong mắt mẹ Lục lập tức bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Bà ta ba bước gộp thành hai bước, lao tới, chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi: "Tô Tầm Vị, con béo khốn nạn này! Tôi thực sự đã đánh giá thấp một con khốn như cô rồi đấy! Sao cô dám làm hại Vân Hiên nhà tôi, còn để cái thằng ngoại tình với cô đánh nó nữa! Hai người là cái đôi gian phu dâm phụ còn thấy mình có lý phải không?”
Vẻ mặt mẹ Lục đầy dữ tợn, chỉ ước có thể nhổ thẳng nước miếng vào mặt Tô Tầm Vị. Ánh mắt của Tô Tầm Vi lập tức trở nên lạnh lùng, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt dị thường.
Trong mắt hiện lên vẻ giêu cợt, cô nhìn Lục Vân Hiên đang đứng ở phía sau mẹ Lục, cười lạnh nói: "Đã lớn như vậy rồi, nhưng đánh không lại vẫn còn chơi trò về nhà mách mẹ, thực sự là buồn cười quá đấy.”
Sự thờ ơ và khinh thường trong mắt cô lạnh lùng đến mức Lục Vân Hiên bị chấn động trong lòng. Thậm chí đột nhiên anh ta còn cảm thấy có cảm giác không rét mà run. Anh ta luôn cảm thấy cái con mụ béo chết tiệt Tô Tầm Vị này dường như đã thực sự thay da đổi thịt, không còn chút dấu vết ngu ngốc và ngây thơ như trước đây nữa.
Điều này thật sự quá quỷ đi.”Mách mẹ thì có gì sai! Nhà họ Lục của tôi chỉ có mỗi Vân Hiên là con trai duy nhất. Nếu nó mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ khiến mấy người sống không yên đâu! Một đôi gian phu dâm phụ, loại hèn hạ thấp kém, vậy mà còn dám ra tay đánh người! Thật sự là không có công lý nữa!”
Giọng mẹ Lục tại nâng tên thêm hai tông, ngón tay suýt chút nữa chọc vào mặt Tô Tầm Vị. Tô Tầm Vị lạnh lùng nhìn mẹ Lục, trầm giọng nói: "Cho nên? Bà muốn làm gì?
Vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh nhạt của Tô Tầm Vị khiến mẹ Lục trở tay không kịp.
Mẹ Lục thậm chí còn giật mình sửng sốt trong giây lát.
Tuy nhiên, bà ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng, sưng tấy và thậm chí còn đang bầm tím của Lục Vân Hiên, nói: "Hai người hợp lại bắt nạt Vân Hiên nhà tôi còn cho là hợp tình hợp lý đúng không? Tôi muốn làm gì? Tất nhiên tôi đến đây để đòi tiền thuốc men rồi! Mấy người đã đánh Vân Hiên nhà tôi thành như này đấy! Chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy là coi như xong à? Bồi thường tiền đi! Mấy người nhất định phải bồi thường tiền!”
Mẹ Lục nghiến răng trừng mắt nhìn Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị cười lạnh, đột nhiên nhìn sang Tả Cánh Thành, nói: "Cánh Thành, anh về phòng trước đi.”
Cô muốn cãi nhau với người đàn bà đanh đá như mẹ Lục, nhưng không muốn Tả Cánh Thành nhúng tay vào.
Tả Cánh Thành ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu, xoay người muốn bước vào nhà.
Nhưng mà, làm sao mẹ Lục lại có thể sẵn lòng để Tả Cánh Thành rời đi một cách dễ dàng như vậy? Bà ta vừa túm lấy vạt áo Tả Cánh Thành vừa chửi: "Muốn đi à? Làm sao, cảm thấy chột dạ rồi đúng không? Đánh người rồi còn muốn bỏ đi! Có chuyện tốt đẹp như vậy à?”
Mẹ Lục cứ mạnh mẽ túm lấy Tả Cánh Thành. Đúng lúc này, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng quát đầy tức giận: "Diêu Tố Phân! Bà đang làm cái gì vậy! Tại sao bà lại kéo con rể của tôi làm cái gì!”
Giọng nói vừa dứt, đã thấy mẹ Tô nổi giận đùng đùng đi tới, hung hăng kéo tay mẹ Lục đang nắm tay Tả Cánh Thành ra.”Tầm Vị nhà chúng tôi đã hủy bỏ hôn ước với nhà bà rồi, bà còn đến nhà tôi làm cái gì? Gia đình chúng tôi không chào đón những người lòng dạ hẹp hòi như nhà bà! Mau về đi!”
Mẹ Tô chỉ vào mẹ Lục và Lục Vân Hiên, nói mà không chút khách khí. Trước kia mẹ Tô đối với anh ta rất khách khí, thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột của bà là Tô Tầm Vị, bây giờ nhìn thấy bà chán ghét anh ta như vậy vì bảo vệ Tả Cánh Thành, sắc mặt Lục Vân Hiên lúc xanh lúc trắng, trong lòng không biết đang có cảm giác gì.
"Bà tưởng tôi tự nguyện đến nhà bà đấy à! Con rể bà đánh con trai tôi! Đối xử với con trai tôi như thế này đấy! Tôi đến nhà mấy người để nói cho ra nhẽ! Mấy người không định bồi thường tiền thuốc men đúng không?”
Mẹ Lục vừa nói vừa thở phì phò.
"Cảnh Thành, con đánh cậu ta đấy à?”
Nhìn thấy chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy của Lục Vân Hiên, mẹ Tô quay sang nhìn Tả Cánh Thành. Tả Cánh Thành gật đầu, nói: “Anh ta ra tay đẩy Tầm Vị xuống đất trước, còn muốn đánh Tầm Vị nữa, cho nên con mới ra tay.”
Tô Tầm Vi cũng gật đầu theo lời Tả Cánh Thành, chỉ vào vết sẹo trên trán Tả Cánh Thành, nói: “Cánh Thành vừa mới dùng nắm đấm đánh anh ta, mà anh ta đã cầm ghế đánh Cánh Thành, mẹ nhìn vết thương trên trán này.”