"Này bé mập, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

Vương Kiến Quốc nói với Tô Tầm Vị vội vàng nói: “Xong rồi ạ, đều ở trong nồi giữ ấm đấy ạ, để cháu bưng ra ngay.”

Tô Tầm Vị vừa nói vừa vội vàng lấy đồ ăn trong nồi giữ ấm ra. 

Ba món ăn một món canh được bày trên bàn vuông, từ phía xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm. 

Bí thư Tôn và Vương Kiến Quốc đang ngồi cùng nhau, ba của Kiều Thanh, Kiều Phú Quý cũng vừa từ bên ngoài trở về, ngồi xuống.

Vương Kiến Quốc cũng mang theo một chai rượu Thiêu Đao Tử*, rót nửa bát cho cả ba người. 

*rượu Thiêu Đao Tử: có lịch sử lâu đời, có thể bắt nguồn từ thời nhà Chu và nhà Tần, phổ biến chủ yếu ở miền đông Liêu Ninh và đông nam Cát Lâm ngày nay, được đặt tên theo nồng độ cồn cao và hương vị đậm đà

Ba người gắp thức ăn lên, Bí thư Tôn thích thú với bát thịt kho có màu sắc rực rỡ trước tiên, giơ đũa gắp một miếng thịt kho lớn cho vào miệng. 

Thịt kho mềm thơm ngon như tan trong miệng, béo nhưng không ngấy, chỉ với một miếng thịt kho là đã có thể ăn được hơn nửa bát cơm. 

"Ừm, bé mập, tay nghề nấu ăn của cháu rất tốt đấy, món thịt lợn kho tàu này còn ngon hơn các nhà hàng quốc doanh hàng đầu trên thị trấn, quá ngon luôn!”

Bí thư Tôn vừa nói vừa nếm thử những món ăn khác, cũng gật đầu liên tục, không ngừng khen ngợi: “Thật sự rất ngon! Lão Vương, không ngờ trong căng tin của thanh niên tri thức chỗ cậu lại có một đầu bếp đang ẩn náu. Tay nghề này thực sự không hề kém cạnh với đầu bếp trong nhà hàng quốc doanh chút nào đâu nhé, những món ăn này thật sự là cả hương vị và mùi thơm đều có đủ cả.”

Lời này vừa nói ra, Vương Kiến Quốc vội vàng khiêm tốn nói: "Bí thư Tôn anh nói đùa thật đấy. Đây chỉ là những món ăn đơn giản tự nấu tại nhà thường ngày thôi, hiếm khi thấy anh thích thú như thế, chúng ta uống thêm mấy chén nữa đi.”Bí thư Tôn đang thưởng thức bữa ăn rất vui vẻ, nên cũng không thấy có vấn đề gì cả. 

Ông ấy cầm bát rượu lên, chạm vào bát của Vương Kiến Quốc. Kiều Phú Quý thấy vậy vội vàng bưng bát rượu đi tới chỗ Bí thư Tôn nói: "Bí thư Tôn, không biết việc xây dựng đường trong huyện đã được triển khai chưa? Liệu nó có đi qua thôn chúng tôi không? Nếu đi qua thôn chúng tôi, thì liệu chúng tôi có trực tiếp tìm kiếm công nhân trong thôn được không?”

Sau khi nghe được lời nói của Kiều Phú Quý, Vương Kiến Quốc lập tức cau mày, có chút bất mãn nhìn ông ta. Bí thư Tôn càng cười ha ha, trả lời qua loa, nói: "Việc này đến lúc đó nói sau, vẫn còn sớm, đến lúc đó rồi nói.”

Lúc này, Tô Tầm Vị tình cờ lấy đồ ăn còn sót lại trong nồi ra, Bí thư Tôn tinh mắt thấy được, vội vàng vẫy tay với Tô Tầm Vị nói: “Bé mập, lại đây, ngồi xuống cùng nhau ăn chút gì đi. Bọn chú ở đây ăn uống như này, sao để đầu bếp lại còn không có chỗ ngồi để ăn được.”Vừa nói, Bí thư Tôn vừa định đứng dậy, tự mình chuyển chiếc ghế cho Tô Tầm Vị. 

Vương Kiến Quốc thấy thế, vội vàng đứng dậy, kéo ghế cho Tô Tầm Vị, ngồi ngay cạnh Bí thư Tôn, nói: "Bé mập, qua đây đi, Bí thư Tôn đã mời cháu ngồi thì cháu cứ ngồi xuống đi.”

Tô Tầm Vị có chút được chiều mà sợ, vội vàng từ chối: "Cảm ơn Bí thư Tôn, nhưng mấy chú đều đang uống rượu, cháu chỉ là một người phụ nữ nên thật sự không biết uống rượu, có thể ở bên cạnh ăn cơm nhìn mọi người ăn cơm là được rồi, mấy chú cứ ăn đi.”

Nghe thấy Tô Tầm Vị nói vậy, một nụ cười mỉa mai hiện lên trong mắt Kiều Phú Quý. Tính ra con đàn bà mập mạp chết tiệt này coi như ra cũng thức thời, không qua đây ngồi thật, Bí thư Tôn chỉ khách khí nói mấy câu, nếu như cô tới ngồi xuống thật, vậy thật sự đúng là làm trò hề cho thiên hạ. 

Nhưng mà, sau khi Bí thư Tôn nghe được lời nói của Tô Tầm Vị, cũng không tiếp tục ăn uống và phót lờ Tô Tầm Vị như suy nghĩ của Kiều Phú Quý mà trực tiếp đứng dậy, trực tiếp làm ra vẻ muốn kéo Tô Tầm Vị qua đây.”Cháu muốn lão già như chú phải đích thân mời cháu đúng không? Cháu đã vất vả nấu nhiều món như vậy, nào có chuyện chỉ đứng một bên nhìn chúng ta ăn chứ? Mau qua đây ngồi xuống đi.” 

Thấy Bí thư Tôn khách khí như vậy, Vương Kiến Quốc vội vàng nói với Tô Tầm Vị: "Bé mập, cháu đừng có làm kiêu nữa. Bí thư Tôn đã mời cháu ngồi thì cháu cứ ngồi đi, nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng thì cháu mau ngồi xuống ăn nhanh đi. Đợi lát nữa nguội rồi thì sẽ không còn ngon nữa đâu.”

Bí thư Tôn cũng nói thêm: “Lão Vương nói không sai, nhân lúc đồ ăn còn nóng hổi, chúng ta cùng. nhau ăn một bữa thật ngon nhé, bày ra cả một bàn đồ ăn như vậy, ba người chúng ta cũng ăn không hết được đâu.”

Tô Tầm Vị thấy Bí thư Tôn thật sự rất muốn cô ngồi xuống ăn cơm cùng chứ không phải chỉ là mấy lời khách sáo, lúc này bưng bát đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bí thư Tôn, nói: “Cảm ơn chú Tôn đã quan tâm. đến người nấu cơm như cháu, vậy thì cháu phải cung kính không bằng tuân mệnh thôi.”

Bí thư Tôn thấy cô ngồi xuống, túc này mới mỉm cười, nói: "Thế này mới phải chứ, tất cả mọi người đều đến đây để làm việc, đều là người một nhà, không có phân biệt thân sơ xa gần gì cả, chỉ cần ngồi ăn cùng nhau thôi là được rồi.” Kiều Phú Quý thấy Bí thư Tôn đối xử khách khí với con đàn bà béo Tô Tầm Vị như vậy, trong lòng cảm thấy rất không vui. 

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với Vương Kiến Quốc, đột nhiên mời con đàn bà béo chết tiệt này tới đây nấu ăn, thậm chí còn yêu cầu trả gấp đôi công điểm, còn cho cô ăn phần ăn đặc biệt, quả là nhặt được của hời. 

Nhưng mà Kiều Phú Quý không dám nói mấy lời này trước mặt Vương Kiến Quốc và Bí thư Tôn. 

"Bé mập, tay nghề nấu nướng này cháu học ở đâu vậy? Sao có thể nấu mấy món ăn đơn giản thường ngày ở nhà ngon như vậy chứ?”

Vẻ mặt Bí thư Tôn hiền lành, nhìn Tô Tầm Vị, muốn trò chuyện mấy chuyện sinh hoạt thường ngày trong gia đình. 

Tô Tầm Vị khiêm tốn nói: "Chú Tôn, chú tâng bốc cháu quá rồi, cháu nào có tay nghề nấu nướng gì, chỉ tùy tiện làm mấy món thôi, có lẽ do thường ngày làm ít quen rồi nên khống chế được độ mặn khá tốt. Thật ra khi Tô Tầm Vị ở nhà hiếm khi nấu ăn, nhưng bình thường ba mẹ Tô luôn rất yêu thương cô, sao có thể hủy hoại danh tiếng của cô bằng cách đi khắp nơi nói cô không biết nấu ăn được? Ngay cả Lục Vân Hiên, đã nói chuyện với Tô Tầm Vị nhiều năm như vậy, cũng không biết Tô Tầm Vị ở nhà là dáng vẻ như thế nào, nên hoàn toàn không thể tìm được sơ hở nào trong câu nói này của Tô Tầm Vị.

"Ha ha, con nhóc này. tuổi không lớn lắm, nhưng nói chuyện lại rất trưởng thành, nếu chưa từng đi học bài bản thì chỉ có thể nói là là cháu cực kỳ có tài năng. Món ăn này thực sự rất ngon, lão Tôn đây đã đã nếm thử rất nhiều nhà hàng rồi, tay nghề nấu nướng của cháu còn tốt hơn nhiều đầu bếp khác đấy.”

"Chú Tôn cứ nói đùa, sao cháu dám so sánh với những đầu bếp khác chứ, những đầu bếp đó dựa vào tay nghề của mình để kiếm tiền, cháu thì chỉ có thể kiếm được hai công điểm ở thôn Bình An này thôi.”

Vương Kiến Quốc đúng lúc nói với Bí thư Tôn, rượu cũng đã rót đầy: "Bí thư Tôn, anh đừng chỉ nói chuyện với bé mập nữa, mấy ngày nay đều là bé mập phụ trách nấu ăn, anh không cần lo không được ăn nữa. Chúng ta uống nào.”

Sau đó Bí thư Tôn bưng bát lên, bắt đầu uống rượu với Vương Kiến Quốc. 

Trong lòng Kiều Phú Quý vốn không thấy hoan nghênh Tô Tầm Vị lắm, bây giờ vì Bí thư Tôn đã chuyển sang hướng hoàn toàn khác với những gì ông ta nghĩ, lại còn luôn tập trung vào việc nói chuyện với Tô Tầm Vị, khiến Kiều Phú Quý càng tức điên hơn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play