Nghe Đỗ Xuân Lan nói vậy, Tô Tầm Vị giận quá hóa cười, nói: “Chị tưởng mình đúng lắm à? Bọn họ làm lâu năm rồi. Mười mấy năm rồi đấy, vừa biết nấu ăn lại biết thái thức ăn. Chị thì biết làm gì? Ngay cả rửa bát cũng không sạch. Nếu không phải nể mặt anh tôi, tôi thèm vào mời chị làm.”
Đỗ Xuân Lan mất mặt, càng tức giận hơn, chỉ vào mặt Tô Tầm Vị mắng: “Nể mặt anh cô à? Anh cô thì có mặt mũi gì mà nể! Cũng chỉ là thằng học nghề ở nhà tôi.
Cô đối xử với tôi như này, tôi sẽ bảo ba tôi đối xử với anh cô như thế. Cô muốn đuổi tôi chứ gì? Được rồi, tôi làm được nửa tháng. Cô trả tiền công nửa tháng cho tôi. Cô ta lại còn đòi tiền công à? Tô Tầm Vị lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nói: “Chị còn muốn tiền công à? Được rồi, bây giờ chúng ta đến cục công an nói cho rõ ràng, để xem chị trộm túi gia vị kho của tôi, rốt cuộc là phạm tội gì, phải tạm giam bao lâu? Có cần bồi thường hay không...”
Đỗ Xuân Lan không ngờ Tô Tầm Vị tại ghê gớm như vậy! Không phải chỉ là một túi gia vị kho thôi sao?”
Cô cũng bỏ ít hương liệu hơn đấy. Chế biến ra nước kho cũng đâu có giống với nước kho vốn có đâu. Cô cũng chẳng tổn thất gì cả. Cô còn muốn tính toán chi li thế sao?”
Đỗ Xuân Lan tự thấy mình có lý, cãi lại.
“Tôi tính toán chi li à? Cho dù trong túi gia vị này tôi có bỏ thêm hay vứt bớt hương liệu đi chăng nữa thì nó cũng là đồ của tôi. Chị lấy đồ của tôi, thì chị chính là kẻ trộm. Mà đã ăn trộm thì phải vào cục công an. Chị đã nói tôi tính toán chi li mà tôi không tính cho rõ ràng thì chị lại mang tiếng nói điêu. Đi, bây giờ chúng ta đến cục công an nói cho rõ ràng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT