Anh ta vội vàng cầm chiếc đũa lên gắp một miếng đưa vào miệng, lại nhổ ra, lập tức lớn tiếng chửi: "Tô Tầm Vị! Cô làm cái gì vậy! Đồ ăn cô làm mặn quá! Cô muốn giết chết mọi người bằng đồ ăn mặn đấy à?”
Kiều Thanh nghe thấy Lục Vân Hiên nói như vậy, lập tức cúi đầu ăn một miếng.
Tương tự như Lục Vân Hiên, cô ta cũng nhổ thức ăn ra.
"Đúng vậy! Cô cho là muối trong căng tin là đồ miễn phí sao? Cho nhiều như vậy? Làm mặn như thế này, chẳng phải là lãng phí đồ ăn sao? Như này thì chúng tôi làm sao ăn được?”
Trong căng tin mọi người vốn đang im lặng ăn uống, nhưng giọng nói của hai người này rất lớn nên mọi người đều không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về phía họ.
Tô Tầm Vị nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhìn Lục Vân Hiên và Kiều Thanh, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Ánh mắt này giống như đang nhìn một người chậm phát triển trí tuệ.
Lục Vân Hiên đã quen biết Tô Tầm Vị tận hơn mười năm, chưa bao giờ nhìn thấy ánh nhìn như vậy trong mắt Tô Tầm Vị.
Anh ta càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Cô nhìn cái gì! Đồ ăn cô nấu mặn như thế này, còn không cho người ta nói à? Tôi nói này, cô căn bản là không biết nấu ăn, đừng đến căng tin làm mất mặt và làm chính bản thân xấu hổ nữa! Mau chóng quay lại về nhà đi!”
Tô Tầm Vị không nói gì, Tả Cánh Thành ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị rơi vào trên khuôn mặt vẫn còn đang bầm tím của Lục Vân Hiên. Đòn tấn công vừa rồi của anh vẫn còn nhẹ quá, đáng lẽ phải đánh cho anh ta rơi cả răng ra ngoài.
Có cậu thanh niên tri thức ở phía dưới thật sự không nghe nổi nữa, có người không nhịn được lên tiếng: “Đồng chí Lục, anh đừng quá hùng hổ hăm dọa như thế. Đồ ăn đồng chí Tô làm ngon biết bao nhiêu, không biết là còn ngon hơn bao nhiêu lần so với đầu bếp trước đây! Anh cũng không thể chỉ vì ân oán cá nhân của chính bản thân anh, mà lúc nói chuyện thì lại vứt lương tâm đi, lại còn muốn đuổi đầu bếp Tô đi nữa chứ!”
Người lên tiếng chính là Dương Dược, người thanh niên tri thức mà Vương Kiến Quốc vừa mới hỏi chuyện. Dương Dược là một người thanh niên tri thức nổi tiếng hiền lành, từ trước đến nay chưa từng tranh cãi với ai, anh ấy đứng ra lên tiếng vì Tô Tầm Vị, có thể hiểu được chính xác là Lục Vân Hiên đang hết sức quá đáng.
Thấy Dương Dược lên tiếng, những thanh niên tri thức khác cũng phụ họa theo: “Nói không sai, đồng chí Lục này, đồng chí quá đáng quá rồi đấy! Cho dù trước kia đồng chí Tô có làm chuyện gì không đúng với anh thì anh cũng không được trợn mắt nói dối! Đồ ăn do đồng chí Tô nấu ngon biết bao nhiêu, dù là món bánh rán rau rừng ngày hôm qua hay món thịt lợn mỡ hầm ba món của ngày hôm nay thì đều ngon hơn gấp trăm lần so với mấy đầu bếp trước kia! Anh bảo đồ ăn không ngon, lại còn cứ khăng khăng phải chê đồ ăn người ta làm bị mặn! Anh nghĩ chúng tôi đều là những kẻ ngu à?”
"Đồng chí Lục, đối với anh như vậy là đủ rồi đấy, bây giờ người ta đã kết hôn với thanh niên tri thức Tả, mà người người muốn hủy hôn lại chính là anh, người ta đã không khóc lóc van xin hay quấy rầy anh, nhưng anh lại ba lần bốn lượt cứ phải làm khó người ta, anh là đàn ông đấy, như này thực sự đúng là bụng dạ hẹp hòi”
"Còn cả đồng chí Kiều nữa, tôi biết cô và đồng chí Lục có quan hệ tốt, nhưng đồng chí không thể thiên vị hẳn sang một bên như vậy được, rốt cuộc thì món ăn này mặn ở đâu?”
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều lấy đồ ăn chung một nồi. Đồng chí Tô chưa bao giờ rời đi khỏi nồi thức ăn, tất cả mọi người không ai cảm thấy đồ ăn bị mặn, nhưng chỉ có hai người lại cứ khăng khăng như thế! Lời nói của hai người mà bị truyền ra ngoài chắc thành chuyện hài đấy.”
Lục Vân Hiên và Kiều Thanh uống hai ngụm nước để kìm lại vị mặn trong miệng xuống, lúc đầu vốn tưởng khi hai người họ lên tiếng sẽ khiến những thanh niên tri thức này tấn công Tô Tầm Vị, nhưng hóa ra người bị tấn công lại là bọn họ? Chẳng lẽ cả hai bọn họ đều mất vị giác rồi sao? Món này rõ ràng rất mặn, nhưng mọi người lại đều nói không mặn! Thứ bọn họ ăn không phải đồ ăn Tô Tầm Vị nấu mà là bùa mê thuốc lý rồi đúng không? Lục Vân Hiên không tin, lại dùng đũa gắp thêm một miếng.
Lần này anh ta vẫn phun ra, tức giận tới mức đứng bật dậy, nói: "Món này rõ ràng là rất mặn! Mấy người đều bị điên hết rồi có phải không!”
Những thanh niên tri thức đó thấy Lục Vân Hiên còn muốn gây chuyện, nhìn anh ta như thể kẻ thiểu năng trí tuệ, thậm chí còn không kìm được phải lắc đầu.”Đồng chí Lục, đừng gây rắc rối nữa. Hôm nay chúng ta có lãnh đạo huyện ở đây đấy! Anh còn cứ gây ồn ào như vậy thì còn ra thể thống gì!”
Trần Minh Đào là đội trưởng của đội thanh niên tri thức cũng không nhịn được phải đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên.
Những người khác thấy Lục Vân Hiên vô lý như vậy, không kìm được thấp giọng phàn nàn: "Đúng vậy! Anh ta cũng là người có học, còn được tiến cử vào đại học, vậy mà lại nhỏ mọn như vậy!”
"Đúng đúng, chỉ vì anh ta có xích mích với đầu bếp Tô nên cứ khẳng định đồ ăn người ta nấu bị mặn, chưa từng gặp người nào như vậy, tôi đã làm việc ở thôn Bình An được ba năm rồi, trong căng tin đã đổi nhiều đầu bếp như vậy, nhưng không ai có tay nghề như đầu bếp Tô!”
"Nếu đầu bếp Tô bởi vì anh ta mà không nấu ăn ở căng tin nữa, chúng ta lại phải ăn bánh bao hấp và dưa muối đó nữa, thì tôi sẽ không để yên cho anh ta đâu!”
"Thôi quên đi! Anh Vân Hiên, đừng tranh cãi với cô ta nữa! Hai chúng mình ăn nhanh rồi quay về đi.”Kiều Thanh cũng không ngờ có rất nhiều thanh niên tri thức nói đỡ cho Tô Tầm Vị như vậy, nhưng cô ta và Lục Vân Hiên tại cảm thấy có hơi bất lực vì đứng ở một chiến tuyến riêng, không nhịn được nhẹ nhàng kéo vạt áo của Lục Vân Hiên, nhỏ giọng thuyết phục. Lục Vân Hiên thấy Kiều Thanh cũng khuyên anh ta nhân nhượng cho khỏi phiền, tại nghe thấy những lời bán tán của những thanh niên tri thức xung quanh, sắc mặt của Lục Vân Hiên ngày càng trở nên khó coi, như thể bị bao phủ bởi một cái bóng đáng sợ. Anh ta không nhịn được nắm chặt đôi đũa trong tay đến mức nổi cả gân xanh, các khớp xương trắng bệch.
Cái con mụ béo chết tiệt này! Chắc chắn là cô đã động tay động chân!
Nhưng hiện tại không ai tin anh ta! Tất cả đều về phe của vào con mụ béo chết tiệt đó!
Trước kia anh ta luôn nghĩ con mụ béo chết tiệt đó ngu như lợn, rất dễ bị lừa! Hiện tại xem ra, con mụ béo chết tiệt này hình như đã thay đổi tính cách rồi!
Sáng nay còn cố ý bị ngã, còn nói anh ta muốn vay tiền cô để hủy hoại danh tiếng của anh ta, giờ lại rắc muối vào đồ ăn để đùa cợt anh ta! Tô Tầm Vị! Cô hay lắm! Anh ta sẽ nhớ kỹ!
Anh ta kìm nén vẻ lạnh lùng trong mắt, hậm hực dùng đũa xúc cơm vào miệng. Về phần đồ ăn Tô Tầm Vị múc cho anh ta, anh ta không đụng vào nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ chó cùng rứt giậu của Lục Vân Hiên, Tô Tầm Vị không nhịn được cười lạnh trong lòng. Mới đó mà đã thấy không chịu được?
Đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi nhỉ? Cô phải trả lại cho Lục Vân Hiên tất cả những lời chế nhạo và tin đồn bừa bãi mà cô đã nhận được trong mấy ngày qua! Tô Tầm Vị đã nấu đồ ăn xong, đồ ăn trong nồi cũng đã hết sạch.
Cô bưng nồi đồ ăn trở lại nhà bếp, Vương Kiến Quốc tình cờ quay lại ăn cơm với Bí thư Tôn.
Theo sau còn có ba của Kiều Thanh, Kiều Phú Quý.