Lần này Tả Cánh Thành cũng không còn khách khí nữa, anh giơ nắm đấm tên, trực tiếp đấm vào quai hàm của Lục Vân Hiên! Lục Vân Hiên bình thường có vẻ ngoài yếu đuối và gây gò, Tả Cánh Thành tuy trông cũng gầy nhưng dưới lớp quần áo lại có cơ bắp rắn chắc, lúc này mới bùng nổ sức mạnh.
Một đấm này hạ xuống, Lục Vân Hiên không chỉ bị đánh đến mức ngã xuống đất mà ngay cả khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu.
"Tao liều mạng với chúng mày! Chúng mày là một đôi còn có mặt mũi à!”
Lục Vân Hiên bị sỉ nhục đến mức tức giận lên tới đỉnh điểm, đột nhiên lao lên, muốn liều mạng với Tả Cánh Thành.
Tuy nhiên căn bản là Lục Vân Hiên không có cách nào tiếp cận được Tả Cánh Thành, thay vào đó còn bị Tả Cánh Thành đá vào đầu gối thêm phát nữa, quỳ xuống đất, trông dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Lục Vân Hiên tức giận, lập tức nhặt một chiếc ghế đẩu lên, đập về phía Tả Cánh Thành.
Bởi vì Tô Tầm Vị đứng ở phía sau anh, nếu anh né tránh, chiếc ghế kia nhất định sẽ đập vào người Tô Tầm Vị.
Cho nên Tả Cánh Thành không né tránh nữa, mà đưa tay trực tiếp đỡ đòn này.
Rầm một tiếng, chiếc ghế vỡ ra thành từng mảnh, trán Tả Cánh Thành cũng bắt đầu chảy máu.
"Lục Vân Hiên!”
Tô Tầm Vị không ngờ Lục Vân Hiên sẽ đánh nhau với Tả Cánh Thành. Nhìn thấy vết máu trên trán Tả Cánh Thành, hai mắt Tô Tầm Vi sắp nứt ra, đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh dám đánh người đàn ông của tôi! Tôi liều mạng với anh!”
Vừa nói xong, Tô Tầm Vị đột nhiên nhặt một chiếc ghế đẩu lên, định ném vào thằng khốn nạn Lục Vân Hiên đó.”Tô Tầm Vị! Sao cô dám!”
Kiều Thanh nhìn thấy Tô Tầm Vị chuẩn bị đánh Lục Vân Hiên, bỗng nhiên hét lên.
Lúc này, những thanh niên tri thức đang vây xem đã kịp phản ứng lại, vội vàng ba chân bốn cẳng bước tới ngăn cản Tô Tầm Vị, khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì từ từ nói! Không nên đánh nhau! Càng Không nên cầm ghế, nếu như cô làm người ta bị thương thì sẽ rất phiền phức đấy.”
Tô Tầm Vị tức giận gần chết, mắng: “Vừa rồi lúc anh ta đánh chồng tôi sao mấy người không lên tiếng ngăn cản?”
Tả Cánh Thành cầm lấy chiếc ghế trong tay Tô Tầm Vị, bỏ xuống, trầm giọng nói: “Anh không sao, đừng tức giận.”
Đúng lúc bọn họ đang ồn ào náo loạn thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên: “Mấy người tụ tập ở đây làm gì? Không cần phải làm việc nữa đúng không? Nắng đã chiếu đến mông rồi, sao còn chưa đi làm việc!”
Là Vương Kiến Quốc.
Kiều Thanh ngay lập tức tố cáo: "Đội trưởng, chú đến thật đúng lúc! Thanh niên tri thức Tả này gây rối đánh người!”
Kiều Thanh này thật sự là đổi trắng thay đen, rõ ràng là Lục Vân Hiên tự mình ra tay trước! Vậy mà cô ta lại thực sự thành kẻ xấu tố cáo trước!”
Rõ ràng là Lục Vân Hiên ra tay đẩy tôi trước! Đẩy tôi ngã xuống đất! Có rất nhiều người nhìn thấy đấy, chưa kể anh ta còn nổi điên lao tới đánh tôi, cho nên chồng tôi mới ra tay! Là một người đàn ông, chẳng lẽ anh ấy lại chỉ trơ mắt đứng nhìn Lục Vân Hiên đánh tôi mà vẫn thờ ơ à? Đây là cái đạo lý gì thế?”
Tô Tầm Vị lạnh lùng phản bác. Vương Kiến Quốc nhìn Kiều Thanh rồi lại nhìn mặt mũi bầm tím của Lục Vân Hiên, rồi cuối cùng nhìn Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành đang chảy máu trên trán. Cuối cùng, ông ấy liếc mắt tới một thanh niên tri thức, bình thường khá thành thật, trầm giọng nói: "Dương Dược, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! Đến cùng thì ai là người ra tay trước!”
Dương Dược đẩy chiếc kính gọng đen dày cộm trên sống mũi lên, thành thật nói: “Chính xác là đồng chí Lục đã ra tay đẩy đồng chí Tô ngã xuống đất trước, sau đó hai người cãi nhau. Đồng chí Lục lao tới định đánh đồng chí Tô, thanh niên tri thức Tả lập tức ra tay đánh đồng chí Lục, đồng chí Lục cũng đánh trả”
.
Vương Kiến Quốc nghe xong lời thuật lại này, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Ông ấy trầm giọng nói: "Tất cả mọi người đều ra tay, tôi cũng không quan tâm đúng sai. Sau này tất cả mọi người đều làm việc cùng nhau, gây chuyện ầm ï thành ra như vậy thì còn ra thể thống gì? Thanh niên tri thức Tả, hôm nay tôi phạt cậu đi ủ phân!”
Nhiệm vụ hôm nay của là Cánh Thành vốn dĩ là đi ủ phân, nên cũng không tính là hình phạt gì. Vương Kiến Quốc lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên, nói: "Đồng chí Lục, đồng chí cũng vậy, mỗi người phải khều được năm mươi cân! Nếu không khều đủ thì không được phép ăn cơm!”
Tả Cánh Thành trầm giọng nói: “Rõ.”
Nhưng Lục Vân Hiên chưa bao giờ làm những công việc tay chân nặng nhọc như khều phân, từ khi anh ta đến trạm thanh niên tri thức để kiếm công điểm, anh ta luôn được làm những công việc đễ dàng dựa vào mối quan hệ với Kiều Thanh. Anh ta nhìn Kiều Thanh với vẻ mặt cầu xin.
Kiều Thanh thấy đau lòng cho anh ta, lập tức nói: "Đội trưởng Vương, đồng chí Lục đang bị thương, làm sao có thể đi ủ phân được, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Vương Kiến Quốc cũng là người khôn khéo, nhìn vào ánh mắt liếc qua liếc lại giữa Kiều Thanh và Lục Vân Hiên, đã hiểu được mối quan hệ giữa hai người.
Ông ấy cười khẩy nói: "Thanh niên tri thức Tả còn là người từ thành phố xuống đấy, không phải cũng đang bị thương à, sao người ta có thể làm được? Mà cậu là một người nông dân sao có thể yếu đuối như thế, cậu có còn là đàn ông hay không!”
Mọi người nghe xong lời của Vương Kiến Quốc, lập tức liên tưởng đến việc vừa rồi Lục Vân Hiên thậm chí còn không kéo được Tô Tầm Vị đúng lên, không nhịn được khẽ cười khúc khích.
Sắc mặt Lục Vân Hiên nóng bừng, lạnh lùng nói: "Khều thì khều!”
Nói xong, anh ta khịt mũi lạnh lùng, bước ra khỏi cửa.
Trò hề đã kết thúc, tất cả những người lẽ ra phải đi làm đều bắt đầu đi làm việc.
Lúc này thì Vương Kiến Quốc mới nhìn về phía Tô Tầm Vị, nói: "Hôm nay bí thư Tôn muốn ở lại căng tin ăn cơm, cháu nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Tầm Vị nói: “Cháu sẽ chuẩn bị đồ ăn thật tốt, à đúng rồi, bí thư Tôn thích ăn rau rừng, hay là cháu lên núi đào một ít mang về nhé?”
Tuy nhiên Vương Kiến Quốc lại liếc nhìn cô, nói: "Sao cháu lại có thể ngu ngốc như vậy? Người ta nói muốn ăn món bánh rán rau rừng này mỗi ngày, thì cháu thực sự nghĩ rằng họ muốn ăn nó mỗi ngày đấy à? Hôm qua chắc chắn phải làm món gì đó mới mẻ! Nếu cháu thực sự đãi người ta bằng món bánh rán rau rừng mỗi ngày, thì sao thôn Bình An của chúng ta có thể đạt được mục tiêu chứ? Mười tệ đây này, cháu đi mua một ít đồ ăn ngon, rồi làm phần ăn đặc biệt cho bí thư Tôn.”
Tô Tầm Vị nhận lấy mười tệ từ Vương Kiến Quốc, nói: "Dạ cháu biết rồi, cháu sẽ đi mua ngay, dự định làm hai món một canh, được không ạ?”
Bây giờ Vương Kiến Quốc mới lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Cái này còn tạm được, chỉ cần làm tốt là được, đừng có lãng phí đồ ăn.”
"Đội trưởng yên tâm. Một tô canh củ cải trứng, một tô thịt ba chỉ kho tàu, một bát lòng heo xào ớt, đảm bảo sẽ khiến bí thư Tôn ăn được ba bát cơm lớn.”
Nghe Tô Tầm Vị sắp xếp xong, Vương Kiến Quốc lập tức nghĩ đến tối qua ăn món bánh rán rau rừng quái lạ kia, như thể nhìn thấy được mùi thơm ngon và hương vị của cả hai món một canh, không nhịn được lén nuốt nước miếng. Lúc này ông ấy mới hài lòng nói: “Vậy thì cứ làm theo lời cháu nói đi, mau đi chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Tô Tầm Vị nhét mười tệ vào túi, quay người rời đi.
Nhưng Vương Kiến Quốc dường như lại nghĩ tới điều gì đó, lại gọi Tô Tầm Vị quay lại: "Bé mập… ở trước cửa có một cái xe đạp Phượng Hoàng* đấy, cháu có đi được không?”
*Xe đạp Phượng Hoàng là một loại xe đạp nổi tiếng được tiêu thụ khắp Trung Quốc, xuất khẩu sang rất nhiều quốc gia và khu vực như u Mỹ, Nhật Bản, Đông Nam Á và châu Phi. Chiếc xe này có hình dạng giống con Phượng Hoàng, là biểu tượng của thời bao cấp.