Nhưng mà, sau khi thử nhấc lên một lần, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lục Vân Hiên âm thầm dùng lực, thử lần thứ hai, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tại sao cái con mụ béo chết tiệt này lại nặng như vậy.
Lục Vân Hiên đã cố gắng hết sức lần cuối cùng, lần này không những không những không nhấc Tô Tầm Vị lên được mà còn vấp ngã vì dùng lực quá mạnh, ngã mạnh về phía sau, cú ngã rất mạnh, đau đớn đến mức anh ta còn phải rên rỉ một tiếng.
Hai lần đầu tiên Lục Vân Hiên cố gắng nhấc Tô Tầm Vị lên, thanh niên tri thức và dân làng đều nhịn cười.
Lần cuối cùng khi anh ta ngã xuống, mọi người không thể nhịn được nữa, đều bật cười.
Tả Cánh Thành vẫn là vẻ mặt vô cảm không đổi ấy, anh tiến lên một bước, đưa tay về phía Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị đặt tay lên lòng bàn tay Tả Cánh Thành, Tả Cánh Thành dùng một chút lực đã kéo Tô Tầm Vị lên.
Đây quả thật đã tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với Lục Vân Hiên.
Những thanh niên tri thức đó không nhịn được thì thầm với nhau: “Cái tên Lục Vân Hiên này nhìn thì có vẻ lịch sự, nhưng thực ra lại chỉ là một tên chân yếu tay mềm như con gà bệnh, chỉ là một tên trai bao mà thôi, mấy năm nay, công điểm của nhà anh ta đều là do nhà họ Tô kiếm giúp, nếu không chỉ dựa vào Lục Vân Hiên, đừng nói đến việc học hành, e là anh ta và mẹ anh ta đã chết đói rồi.”
"Đúng! Không nói những cái khác, Lục Vân Hiên có thể học hành, còn có thể được tiến cử vào đại học, không thể thiếu công lao của nhà họ Tô, anh ta còn muốn hủy bỏ hôn ước với con nhà người ta, sau đó lại muốn mượn tiền của người ta, đúng là dù thế nào cũng như kiểu làm kỹ nữ nhưng vẫn muốn lập đền thờ.”
“Bao nhiêu năm như vậy, cũng không biết anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà họ Tô, đã hủy hôn ước với con người ta rồi, làm sao còn có không biết xấu hổ đi vay tiền người ta nữa thế! Da mặt đúng là dày thật đấy! Đừng nói là vay tiền, chỉ với số tiền anh ta mượn trước đó thôi thì cũng nên trả lại cho người ta mới đúng chứ.”
Sau khi nghe những lời bàn tán này, khuôn mặt hiền lành lịch sự thường ngày của Lục Vân Hiên không nhịn được lộ ra vẻ hung dữ.
Anh ta càng thấy tức giận hơn, đột nhiên bước tới, chỉ tay vào Tô Tầm Vị, lại bắt đầu chửi mắng: "Tôi hỏi vay tiền cô khi nào! Con khốn này!”
Lục Vân Hiên gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được những lời này.
Tả Cánh Thành lập tức cau mày, lạnh lùng nhìn Lục Vân Hiên, trầm giọng nói: "Đồng chí Lục này, mong anh nói chuyện lịch sự hơn đi.”
"Đáng lẽ tôi không nên nói ra, tôi biết anh đã dặn tôi không được kể cho người khác biết, nhưng bây giờ ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh vay tiền nữa đâu. Tôi cầu xin anh đừng ép tôi nữa…" Tô Tầm Vị bình tĩnh giả vờ dáng vẻ bị Lục Vân Hiên dọa sợ, vừa nói vừa khóc nức nở.
Câu này vừa thốt nên, Tả Cánh Thành cuối cùng cũng nhận ra manh mối.
Tuy anh không có nhiều thời gian ở chung với Tô Tầm Vị, nhưng Tô Tầm Vị mà anh vừa mở mắt đã nhìn thấy là một người dám yêu dám hận, tính tình lại còn thẳng thắn dứt khoát, dáng vẻ kệch cỡm và ra vẻ đáng thương như này chắc chắn không phải bản chất của cô.
Tả Cánh Thành chợt hiểu ra.
Tô Tầm Vị đang cố tình lừa Lục Vân Hiên.
Trong mắt anh hiện lên ý cười, thấy khá thú vị, anh đứng trước mặt Tô Tầm Vị, từ trên cao nhìn xuống Lục Vân Hiên, lạnh lùng nói: "Đồng chí Lục này, tất cả chúng ta đều là người ở cùng một thôn, nếu như anh thật sự không có gì ăn, thì tôi có thể cho anh mượn một ít tiền để sinh sống, nhưng mong anh đừng làm khó Tầm Vị, dù cô ấy là người phạm sai lầm trước nhưng cô ấy không nợ anh, cho tới tận bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì”
.
Những lời nói lạnh lùng này cùng với thái độ nghiêm nghị và lạnh lùng của Tả Cánh Thành, giống như một cái tát lớn và vang dội vả thẳng vào mặt Lục Vân Hiên.
Những thanh niên tri thức đứng ở xung quanh cũng nhìn Lục Vân Hiên với ánh mắt khinh thường và thương hại.
Thậm chí, có người còn nhỏ giọng thì thầm: “Nếu biết trước hủy hôn với nhà họ Tô sẽ không có đủ tiền đi học, thậm chí ngay cả chuyện ăn uống cũng là vấn đề thì đáng lẽ phải chịu đựng thêm một chút, tiếp tục kết hôn với Tô Tầm Vị…"
Những lời này đơn giản đã nghiền nát chút tôn nghiêm cuối cùng của một thằng đàn ông như Lục Vân Hiên.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi, anh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Tầm Vị đang núp sau lưng Tả Cánh Thành, anh ta chỉ hận không thể biến ánh mắt của mình thành một thanh kiếm sắc bén, chém khắp cơ thể Tô Tầm Vị.
Tất nhiên Tô Tầm Vị cũng chú ý tới ánh mắt của anh ta, không nhịn được nở nụ cười khiêu khích với anh ta.
Lúc này sợi dây lý trí cuối cùng mà Lục Vân Hiên đang cố gắng kéo căng đã bị đứt mất, lửa giận và máu nóng ngay lập tức chảy ngược lên não anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Tầm Vị bằng đôi mắt đỏ như máu, bước tới kéo Tô Tầm Vị ra, chửi bới: "Con khốn kiếp này! Tao phải đánh chết con khốn nhà mày!”
Nhưng nắm đấm của anh ta đương nhiên sẽ không rơi vào mặt Tô Tầm Vị.
Tả Cánh Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta.