Tô Tầm Vị tức giận, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn Kiều Thanh.
Kiều Thanh tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Tô Tầm Vị.
Trên mặt cô ta thoáng qua một nụ cười đắc ý, thậm chí còn khiêu khích nhìn lại Tô Tầm Vị, nói: "Làm sao? Tô Tầm Vị, cô đau lòng đấy à? Hôm qua cô đến đây nấu cơm cho anh ấy, hay là hôm nay cũng đi ủ phân giúp anh ấy đi?”
Tô Tầm Vị biết Kiều Thanh chắc chắn đang ghi hận vì ngày hôm qua đã bị đội trưởng Vương khiển trách.
Cô ở trong bếp, Kiều Thanh không có cách nào giở trò xấu được, đành phải chuyển hướng, trút giận lên Tả Cánh Thành.
Ánh mắt Tả Cánh Thành lạnh lùng liếc nhìn Kiều Thanh, sau đó lại nhìn Tô Tầm Vị, trầm giọng nói: “Tôi có thể tự hoàn thành công việc của mình, không cần cô ấy giúp đỡ.”
Kiều Thanh hừ lạnh nói: "Như thế mới là tốt nhất, hôm nay anh phải khều năm mươi kg, nếu khều không đủ thì không có cơm ăn.”
Tả Cánh Thành thờ ơ gật đầu.
Tô Tầm Vị đi vào phòng bếp, nghĩ tới cảnh tượng đêm qua trước khi ngủ say.
Đôi bàn tay xinh đẹp và cao quý như vậy, lẽ ra nên được dùng để cầm bút, chơi đàn nhưng bây giờ lại phải đi ủ phân.
Một cảm giác chán nản chợt dâng lên trong lòng cô.
Vừa bước vào bếp, đã gặp Lục Vân Hiên.
Lục Vân Hiên nhìn thấy Tô Tầm Vi thật sự đến căng tin làm việc, không nhịn được bật cười.
Tô Tầm Vị không giống như nguyên chủ sẽ chiều chuộng anh ta, lập tức cười lạnh: "Anh cười cái gì!”
Lục Vân Hiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của Kiều Thanh và Tô Tầm Vị, anh ta tiến lại gần Tô Tầm Vị, hạ giọng nói: “Vất vả lắm mới trông ngóng được một thằng đàn ông muốn cô, tất nhiên cô phải cảm thấy đau lòng cho anh ta rồi, nếu không chịu khổ nổi, bỏ chạy thì đời này cô coi như sẽ chẳng thể gả được cho ai, cô nói có đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lục Vân Hiên, Tô Tầm Vị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Cô không tức giận mà thay vào đó còn là một nụ cười khinh bỉ.
Tô Tầm Vị cũng hạ giọng, nói: “Lục Vân Hiên, anh ăn cơm chùa của nhà tôi nhiều năm như vậy, bây giờ nói lật mặt là lật mặt ngay, anh cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại.”
Lục Vân Hiên kỳ thực là một người rất kiêu ngạo, sở dĩ hạ thấp cái tôi để có thể lợi dụng nhà họ Tô nhiều năm như vậy, thứ nhất là vì nhà họ Tô đều là người lương thiện, thứ hai là do trước đây Tô Tầm Vị vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng và nghe lời anh ta, từ trước đến nay không dám nói một lời nặng nề nào, thậm chí còn tìm mọi cách để bảo vệ lòng tự trọng của anh ta.
Trong lòng Lục Vân Hiên không chỉ cảm thấy khinh thường và chướng mắt Tô Tầm Vị, mà thậm chí còn thấy chán ghét.
Nhưng mà một người mà mình vẫn luôn ghé bỏ dù có như thế nào, lại đột nhiên thay đổi thái độ so với trước đây, nói chuyện lạnh lùng với anh ta, điều này khiến trong lòng Lục Vân Hiên càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ tức giận và lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mụ béo chết tiệt này! Cô nói cái gì! Cô nói ai là đồ ăn bám!”
Lục Vân Hiên bị lời nói của Tô Tầm Vị chọc giận, không nhịn được muốn động tay động chân với cô, đẩy Tô Tầm Vị một cái thật mạnh.
Tô Tầm Vị chọc giận Lục Vân Hiên, chính là để khiến anh ta ra tay.
Điều mà Lục Vân Hiên quan tâm nhất chính là danh tiếng của bản thân anh ta, anh ta đã suy nghĩ nát óc để bày ra một màn như thế chỉ để hủy bỏ hôn ước một cách suôn sẻ, lại vừa không để mọi người nói anh ta là đồ vong ân phụ nghĩa.
Chẳng phải anh ta đứng trên đỉnh cao của đạo đức sao?
Tô Tầm Vị cũng có thể làm được.
Lục Vân Hiên đẩy cô, Tô Tầm Vị lùi về phía sau hai bước, sau đó loạng choạng ngã xuống đất, giả vờ đau lòng gần chết.
Tô Tầm Vị đột nhiên ngã xuống đất, tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người đang chờ phân công công việc trong căng tin.
Mà chuyện mọi người thấy chính là Lục Vân Hiên đã đưa tay đẩy Tô Tầm Vị ra ngoài.
Đặc biệt là Tả Cánh Thành, trong mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tô Tầm Vị âm thầm nhéo mình một cái, cố trào ra hai giọt nước mắt, nhìn Lục Vân Hiên với vẻ mặt không thể tin được, vừa khóc lóc vừa nói: "Lục Vân Hiên, mặc dù hai chúng ta đã hủy hôn, nhưng dù sao nhà họ Tô chúng tôi đã giúp đỡ anh nhiều năm như vậy, không có ân tình cũng hữu tình chứ? Anh đã hủy hôn ước với tôi, làm sao tôi có thể cho anh mượn tiền để học đại học nữa! Ở phía ba mẹ tôi tôi cũng không thể thuyết phục được! Sao anh có thể giơ tay đánh tôi như thế này?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Vân Hiên ngay lập tức tái nhợt vì tức giận, tức giận chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi mắng: "Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Ai hỏi vay tiền cô!”
Tô Tầm Vị đáng thương nhìn anh ta, thuận theo lời nói của anh ta: “Đúng vậy, anh không hỏi vay tiền tôi, tôi nói sai rồi, người ta vay tiền thì sẽ trả lại, còn tiền anh lấy của nhà chúng tôi thì chưa bao giờ trả lại, không được tính là vay mượn.”
Khi Tô Tầm Vị nói xong câu này, khuôn mặt của Lục Vân Hiên càng trở nên méo mó vì tức giận.
Anh ta không ngờ con ngu như Tô Tầm Vị này lại dám hủy hoại danh tiếng của anh ta trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta đột nhiên bước tới, định túm lấy cổ áo Tô Tầm Vị, nhấc cô lên.