Mẹ Tô thật sự quên mất vấn đề này, nói: "Con muốn ăn gì? Để mẹ nhanh nhanh chóng chóng nấu bữa sáng cho con.”
Tô Tầm Vị: “Mẹ đi rửa rau trước đi, để con tự làm là được rồi, con cũng không phải khách.”
Đang nói chuyện, Tả Cánh Thành đã rửa mặt xong, đi vào phòng bếp.
Anh nhìn Tô Tầm Vị, rồi nhìn mẹ Tô, lúc này mới lên tiếng: "Cần giúp gì không?”
Tô Tầm Vị nói: “Vậy anh đi giúp em nhóm lửa đi, em làm cơm chiên trứng, ăn xong thì chúng ta cùng nhau đi làm.”
Mẹ Tô vốn không muốn Tô Tầm Vi làm việc mệt mỏi như vậy, nhưng khi nghe nói Tô Tầm Vị muốn Tả Cánh Thành giúp nhóm lửa, bà lập tức thức thời bước ra khỏi bếp, cầm xô đi rửa rau.
Tả Cánh Thành đi đến bên bếp lò, làm theo những bước mà Tô Tầm Vị đã dạy ngày hôm qua, lấy một nắm lá tre trong giỏ rồi nhét vào bếp, sau đó quẹt một que diêm, ném vào.
Những chiếc lá tre này đều đã được phơi nắng khô xong, khi quẹ diêm vừa được ném vào, đã bùng cháy lên ngay.
Trong lúc lá tre còn đang cháy, Tả Cánh Thành nhặt trong đống củi ra vài cành nhỏ bỏ vào, chờ đến khi lửa cháy lớn hơn, anh lại thêm mấy khúc củi nữa.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên mạnh mẽ.
Tô Tầm Vị múc nước rửa sạch nồi.
Thấy nồi nhanh chóng nóng lên, Tô Tầm Vị mỉm cười với Tả Cánh Thành, nói: "Anh học nhanh đấy, có tiến bộ rất nhiều.”
Khóe môi Tả Cánh Thành hơi nhếch lên xem như là đáp lại, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
Tối qua mẹ Tô đã nấu cơm, nhưng hôm qua Tô Tầm Vị lại nấu mì nên cơm vẫn còn dư lại.
Tô Tầm Vị cho một ít dầu vào nồi, dàn đều ra, sau đó đập bốn quả trứng vào xào qua lại.
Sau khi xào trứng xong, Tô Tầm Vị lập tức đổ phần cơm thừa vào nồi rồi, nhanh chóng chiên cơm và trứng cho thật đều.
Cơm chiên xong, Tô Tầm Vị thêm chút muối và nước tương, rắc thêm một nắm hành lá xắt nhỏ, một tô cơm chiên trứng lớn thơm phức đã hoàn thành.
Tô Tầm Vị dọn cơm chiên trứng ra bàn, gọi mọi người đến ăn sáng.
"Tầm Vị, sao cơm chiên trứng của em làm còn ngon hơn mẹ làm nhiều thế!”
Tô Tầm Sinh như phát hiện ra một thế giới mới, vừa khen ngợi Tô Tầm Vị vừa không ngừng lùa cơm vào miệng.
"Em chỉ nấu giống như mẹ vẫn hay làm thôi, có lẽ do anh đã quen với cách mẹ nấu, thấy chán nên đột nhiên chuyển sang em làm, vậy nên đã cảm giác mới mẻ.” Tô Tầm Vị khiêm tốn nói.
Nghe được lời cô nói, Tả Cánh Thành đang ăn sáng đột nhiên ngước mắt lên nhìn, len lén liếc nhìn Tô Tầm Vị.
Nhưng anh cũng không nói gì, cúi đầu xuống, tiếp tục ăn sáng.
"Ba, anh, hôm nay hai người đi làm gì thế?”
Tô Tầm Vị đột nhiên hỏi.
"Anh cũng phải đi kiếm công điểm, ba thì muốn lên núi, xem có thể bắt được con thú rừng nào không.” Tô Tầm Sinh đáp.
Tô Tầm Vị nhìn ba Tô, nói: "Ba ơi, nếu ba lên núi mà nhìn thấy măng thì nhớ đào một ít về nhé, chờ đến tối con tan làm về nhà sẽ làm một ít sủi cảo cho mọi người, ngày mai cả nhà chúng ta có thể ăn sủi cảo hấp.”
Nếu Tô Tầm Vị muốn ăn thịt thỏ rừng hay gà rừng thì có hơi khó khăn, nhưng chỉ là măng thôi mà, vậy thì chuyện này sẽ dễ dàng, măng có ở khắp nơi trong ngọn núi đó.
"Làm sủi cảo không phải nên làm rau hẹ và cải trắng thì sủi cảo mới ngon hả? Làm sủi cảo bằng măng thì ăn có ngon không?”
Tô Tầm Sinh hỏi.
Tô Tầm Vị: “Sủi cảo măng ngon hơn sủi cảo rau hẹ và cải trắng gấp trăm lần đấy, mọi người cứ chờ mà xem, con sẽ làm cho mọi người ăn, đảm bảo sẽ ngon.”
Tô Tầm Sinh nghe thấy lời Tô Tầm Vị nói, lập tức nhìn về phía ba Tô nói: "Ba, ba nghe theo Tầm Vị đi, chỉ cần đào cho con bé mấy cây măng, con bé mà làm chắc chắn sẽ rất ngon.”
Ba Tô liếc nhìn Tô Tầm Sinh, nói: "Ba còn không biết à! Có lúc nào ba không nghe theo con bé không, còn cần con nói cho ba biết chắc!”
Tô Tầm Vị khẽ mỉm cười, tăng nhanh động tác tay, ăn xong bữa sáng.
Cô muốn giảm cân, cơm chiên trứng lại là quả bom carbohydrate* nên cô không dám ăn, thứ cô ăn chỉ là hai quả trứng luộc.
*quả bom carbohydrate: là những thực phẩm chứa nhiều carbohydrate như: khoai tây, củ sen, khoai mỡ, khoai lang, khoai môn, cơm,...
Cô ăn xong rồi uống hai cốc nước, Tả Cánh Thành cũng vừa ăn xong, bưng bát đũa ra giếng rửa sạch. rồi đặt lại vào vị trí để bát đũa ở trong bếp \.
Hai người cũng có chút ăn ý ngầm, đều không nói gì, sóng vai nhau đi đến địa điểm thanh niên tri thức để đi làm.
Tô Tầm Vị đi bên trái, Tả Cánh Thành đi bên phải, hai người vốn dĩ đi cạnh nhau, nhưng Tả Cánh Thành người cao, chân dài, đi được mấy bước, đã chuyển thành đi ở trước mặt Tô Tầm Vị.
Nhưng Tả Cánh Thành cũng nhận ra chuyện cô đang bị tụt lại phía sau nên cố tình giảm tốc độ để đợi cô.
Hai người người đi người người đi sai, cũng coi như là đến điểm thanh niên tri thức cùng một lúc.
Vừa đến địa điểm thanh niên tri thức, Tô Tầm Vị đã nhìn thấy Kiều Thanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trong lòng Tô Tầm Vi cười lạnh, trực tiếp đi vào phòng bếp, không để ý đến cô ta.
Nhưng mà vừa bước tới cửa, Tô Tầm Vị đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kiều Thanh vang lên: “Thanh niên tri thức Tả, hôm nay anh đi ủ phân đi.”
Ủ phân, có nghĩa là phải đi khều phân.
Công việc này tương đối vất vả, bình thường toàn được dùng để trừng phạt những người làm việc không tốt.
Thế mà Kiều Thanh dám yêu cầu Tả Cánh Thành đi ủ phân, như này là rất quá đáng rồi đấy.