Cô kéo chăn che kín người một lúc, không thấy tiếng động Tả Cánh Thành ở trên giường, không nhịn được lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, lặng lẽ nhìn quanh.
Vừa nhìn, đã thấy Tả Cánh Thành đang ngồi trên bàn đọc sách, lưng anh thẳng tắp, vừa nghiêm túc lại vừa tập trung.
Nhìn từ góc độ của Tô Tầm Vị, có thể thấy được vẻ cao quý rõ ràng trên gương mặt anh.
Ngoại hình của người đàn ông này thực sự đã được ông trời quá ưu ái, chỉ cần nhìn một bên góc nghiêng của anh cũng đã có thể thấy được đường quai hàm rõ ràng, là một khuôn mặt điển trai hoàn hảo, đẹp trai đến mức không tưởng tưởng nổi.
Những thứ đẹp đẽ luôn làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Xem Tả Cánh Thành đọc sách viết chữ cũng là một loại hưởng thụ.
Ngay cả bàn tay của anh cũng đẹp đẽ đến mức lạ thường.
Bàn tay cầm bút có các khớp xương rõ ràng, thanh mảnh mà cân đối.
Trong đầu Tô Tầm Vị không khỏi nghĩ đến bàn tay xinh đẹp như vậy nên dùng để cầm bút, đánh đàn hoặc vẽ tranh, chứ không phải về nông thôn làm ruộng nhóm lửa, thực sự là không công bằng.
Hôm nay Tô Tầm Vi đi hái rau rừng rồi lại về làm bánh rán đã thấy mệt mỏi muốn chết rồi, nhìn thêm một lát, không kìm được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tả Cánh Thành mãi đến mười hai giờ khuya mới lên giường đi ngủ.
Giường rất lớn, tư thế ngủ của Tô Tầm Vị lại rất dè dặt, cuộn tròn như con tôm, không biết là đang cố ý nhường phần lớn không gian cho anh hay là muốn giữ khoảng cách.
Nhưng khoảng cách này cũng vừa đủ để anh chấp nhận, sẽ không thấy quá thân mật.
Từ trước đến nay anh luôn là một người lạnh nhạt, kết hôn với Tô Tầm Vị, thứ nhất là vì muốn ở lại thôn Bình An để kiếm đủ công điểm, thứ hai là dù thế nào đi nữa, anh đã chiếm mất lần đầu của người ta, anh là một người đàn ông dù như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà nếu Tô Tầm Vị ngay từ đầu đã thân thiết và nhiệt tình với anh, không biết anh có thể mặt không thay đổi biểu cảm sắc ứng phó được hay không.
Như này, vừa đúng.
Tả Cánh Thành tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Cả một chiếc giường lớn, mỗi người chiếm một bên, nhưng ở giữa vẫn còn rất nhiều khoảng trống, như thể vầng trăng đều biết rõ nỗi xấu hổ của hai người, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ cửa sổ, vừa đúng chiếu vào khoảng trống ở giữa..
Tả Cánh Thành là người có giấc ngủ chập chờn, nhưng ngày mai còn phải làm ruộng, phải bưng bê khuân vác nên anh buộc mình phải gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Tầm Vị tỉnh dậy vì tiếng gà gáy ở nhà.
Cô chạm vào chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ, cầm lên nhìn, đã năm giờ rồi.
Người dân ở quê dậy rất sớm, mới năm giờ đã có rất nhiều phụ nữ cần cù thức dậy, tiếng gánh nước, múc nước, tiếng trò chuyện rì rào, tiếng nhóm lửa, quẹt diêm, tiếng lạch cạch của nồi niêu xoong chảo, những âm thanh đó dù xa hay gần, to hay nhỏ, hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng độc đáo ở miền thôn quê, chậm rãi truyền đến tai Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị không thể ngủ được nữa.
Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Tô Tầm Vị bị bất ngờ, chợt giật nảy mình, suýt chút nữa hét lên.
Kiếp trước cô độc thân hẳn ba mươi năm, trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cô thật sự còn chưa thích ứng được.
Nhưng mà cũng may cô phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nhớ ra sự thật mình đã xuyên qua đây, cô kìm nén tiếng hét trên môi xuống, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Chào buổi sáng. Có phải do tôi đánh thức anh rồi không?”
Vẻ mặt của Tả Cánh Thành lại tự nhiên hơn Tô Tầm Vị nhiều.
Từ đầu tới cuối vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, không thể nhìn rõ được cảm xúc gì, nhưng thái độ và giọng nói khi cất lên lại rất khách sáo: “Không phải đâu, tôi luôn thức dậy vào thời điểm này.”
Nói xong, anh xoay người xuống giường, mặc quần dài, áo dài tay vào.
Không thể không nói người đàn ông này bẩm sinh đã là một cái móc quần áo, Tô Tầm Vị cũng phát hiện ra chất liệu quần áo của anh đều rất tốt.
Tô Tầm Vị biết mặc đồ ngủ đi ngủ sẽ phải đối mặt với cảnh tượng xấu hổ khi thay quần áo vào buổi sáng. nên đêm qua cô đã rất thông minh, vẫn mặc nguyên bộ đồ đi ngủ.
Mặc dù rất khó chịu nhưng Tô Tầm Vị cảm thấy mình nhất định phải phải làm quen với điều này.
Cô đứng dậy, nói: “Tôi đi đun nước nóng, rồi nấu bữa sáng, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi làm nhé.”
Căn tin của mấy thanh niên trí thức chỉ phục vụ hai bữa, không bao gồm bữa sáng.
Dân làng ở địa phương đều ăn sáng tại nhà trước khi ra ngoài, nếu là thanh niên có học thức thì phải tự làm bữa sáng, nếu không sẽ đói.
Tô Tầm Vị đi vào phòng bếp, mẹ Tô cũng vừa thức dậy.
Mẹ Tô chưa bao giờ thấy Tô Tầm Vị dậy sớm như vậy, không nhịn được kinh ngạc nói: “Người đã lập gia đình khác hẳn với con nhóc trước đây nha, mẹ đã nuôi con hơn hai mươi năm, ngoại trừ lúc cho con bú, chưa bao giờ thấy con dậy sớm như này.”
Vừa dứt câu, câu này cứ như thể cô cố tình dậy sớm vì Tả Cánh Thành vậy.
Trong mắt Tô Tầm Vị hiện lên ý không nói nên lời, cười nói: “Mẹ, mẹ nói có lý, con đã hứa với đội trưởng Vương là nay sẽ đi làm rồi, mà không phải mẹ dậy làm bữa sáng sao? "