Cô và Tả Cánh Thành đi lấy giấy đăng ký kết hôn chỉ là biện pháp tạm thời, hiện tại đã là năm 1976, Tả Cánh Thành là người đến từ thành phố, chắc chắn sẽ không thể ở lại thôn Bình An cả đời. Dù anh được chuyển trường hay trở về thành phố thi đại học cũng đều là chuyện có khả năng, cô không muốn trì hoãn tương lai của người khác.
Càng không muốn lừa dối ai đó một cách trơ trẽn trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Hơn nữa, cô là người đã trải nghiệm qua bậc giáo dục đại học, thật sự rất khó để chấp nhận việc chung sống cả đời với một người mà mình không có tình cảm.
Bây giờ đã quay trở lại thời đại này, cô phải lập kế hoạch cẩn thận, tận dụng cuộc cải cách sắp tới để phát triển sự nghiệp của mình.
Nhưng Tô Tầm Vị tất nhiên sẽ không nói những lời này với ba Tô và mẹ Tô.
Cô dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Ba mẹ, anh, sau khi trải qua chuyện của Lục Vân Hiên, con đã trưởng thành lên rất nhiều rồi, con có thể có suy nghĩ độc lập, con muốn sống một cuộc sống thoải mái, mọi người đừng lo lắng quá.”
Thấy vẻ mặt kiên định của Tô Tầm Vị, khi nói chuyện giống như đều có chủ ý của riêng mình, ba Tô và mẹ Tô cũng yên tâm hơn.
Sau khi Lục Vân Hiên làm ầm ĩ lên một trận như này, con gái dường như đã hoàn toàn thay da đổi thịt, không chỉ trở nên tự lập, có chủ ý của riêng mình hơn mà còn có vẻ hiếu thảo và có năng lực hơn.
Cũng chẳng biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Tô Tầm Vị trở về phòng, sấy khô tóc, sửa sang lại giường đôi chút.
Cô vừa mới dọn giường thì Tả Cánh Thành đã đẩy cửa bước vào.
Tả Cánh Thành cũng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên người chỉ mặc một chiếc áo trắng và một chiếc quần đùi màu xanh quân đội.
Anh có dáng người rất đẹp, chỉ cần đứng ở cửa đã cao gần bằng khung cửa, thân hình thẳng tắp, đôi chân thon dài, khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô như đóa hoa kiêu ngạo trên đỉnh núi.
Ai nhìn thấy mà không mơ mơ màng màng chứ, thậm chí Tô Tầm Vị còn lén lút nuốt nước bọt.
"Anh, anh tắm xong rồi à?”
Tô Tầm Vị nghĩ tới chuyện xảy ra đêm đó, lỗ tai lại đỏ bừng lên, sợ bản thân sẽ mất bình tĩnh, Tô Tầm Vị vội vàng cúi đầu nói cho có lệ.
Tả Cánh Thành gật đầu, chỉ nói một từ “Ừ”
ngắn gọn.
Giọng nói của anh có sức hút và sự êm dịu độc đáo của một người đàn ông, giống như âm thanh trầm và ngọt ngào của cây đàn cello.
Tô Tầm Vi đột nhiên không nghĩ ra được cái gì để nói, ngước mắt nhìn anh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại cúi đầu xuống, tóm lại là chân tay luống cuống, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.
Cặp vợ chồng chỉ mới chung chăn chung gối một đêm đã kết hôn với nhau, thì có thể thân quen đến mức nào? Có thể có điểm chung gì? Có thể nói chuyện gì với nhau?
Trong khoảnh khắc đó, Tô Tầm Vị gần như nhớ lại tất cả trải nghiệm của mình ở kiếp trước và kiếp này, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc trống rỗng, thực sự không biết phải nói gì mới ổn.
Ngay lúc Tô Tầm Vi đang vắt óc nghĩ ra chủ đề nói chuyện, ánh mắt Tả Cánh Thành sâu thẳm, nói: "Tôi vào được không?”
Tô Tầm Vị chợt tỉnh táo lại, đột nhiên ngước mắt lên, chợt bắt gặp đôi mắt sâu như mực của anh.
Cô căng thẳng đến mức tim đập lỡ nửa nhịp, liên tục nói: "Mời vào, anh… anh mau vào đi…"
Khi Tô Tầm Vị nói, thậm chí lưỡi còn bị líu lại.
Trời ạ! Cô cũng không phải là một cô nhóc mười sáu hay mười tám tuổi nữa, không phải chỉ phát sinh tình một đêm với một người đàn ông thôi sao? Tại sao cô lại hoảng sợ đến mức này!
Thật là không khá lên được!
Trong đầu Tô Tầm Vị không nhịn được âm thầm cảm thấy ảo não với chính bản thân mình.
Tả Cánh Thành tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh cũng chẳng khá hơn cô chút nào.
Nếu Tô Tầm Vị ngước mắt lên nhìn thì sẽ ngay lập tức phát hiện vành tai của Tả Cánh Thành cũng đang nóng bừng lên.
Tô Tầm Vị cúi đầu, nhanh chóng giũ cái chăn trong tay ra, nhỏ giọng nói: “Tư thế ngủ của tôi không tốt lắm, anh ngủ phía ngoài đi, mỗi người người đắp một cái chăn, anh thấy có được không?”
Tả Cánh Thành gật đầu, nói: “Sao cũng được, nhưng mà tôi hay đi ngủ muộn, sẽ phải bật đèn lên, có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô không?”
Tô Tầm Vị liên tục lắc đầu, nói: "Tôi thấy sao cũng được, anh cứ thoải mái, anh cứ thoải mái theo ý mình là được.”
Nói xong câu này, Tô Tầm Vị lại cuống quít chui vào chăn.
Chiếc giường này được làm bằng những vật liệu rất thiết thực, toàn bộ đều được làm bằng gỗ nguyên khối, nhưng khi Tô Tầm Vị trèo lên giường, ván giường vẫn phát ra những tiếng kêu cót két nho nhỏ.
Tô Tầm Vị thất thố quá nhiều lần, đã xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai, dứt khoát kéo chăn qua đầu, giả chết.
Nhưng Tả Cánh Thành cũng không nhận ra tiếng động nhỏ xíu vang lên ở chỗ cô.
Tô Tầm Vị mang hết hành lý của anh về đây, anh mở túi hành lý lấy quần áo bên trong ra, treo lên phía tủ quần áo Tô Tầm Vị đã chừa lại cho anh, sau đó lấy sách vở bên trong ra đặt trên bàn, một ngọn đèn nhỏ bật sáng. bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên cuốn sách.
Đây là lần đầu tiên hoàn toàn tỉnh táo chung chăn chung gối với một người đàn ông gần như hoàn toàn xa lạ, thật ra Tô Tầm Vị kỳ cũng không vô tư đến mức có thể ngủ ngay được.