Không sai, món mì này thực sự rất ngon!
Không bị nát hay vón cục, có kết cấu dai dẻo, còn có cả mùi thơm đặc trưng của rau rừng.
Ngay cả loại rau rừng cô cho lên trên mì cũng mềm và giòn không thể tả.
Tả Cánh Thành thấy ba người nhà họ Tô rất hài lòng với đồ ăn của cô, không hiểu sao trong mắt hiện lên ý vui mừng.
Anh quay đầu nhìn Tô Tầm Vị, nói: “Anh vừa ăn ở căng tin rồi, không đói đâu, em cứ ăn đi.”
Nhưng Tô Tầm Vị lại lắc đầu, nói: “Anh là đàn ông, chỉ ăn hai cái bánh rán và một bát súp bột ngô làm sao có thể no được? Ngày mai anh phải ra đồng làm việc nên mau ăn đi, không ăn no thì làm sao làm được việc, em làm việc trong bếp, nếu đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào.”
Nghe Tô Tầm Vị nói xong, ba Tô và mẹ Tô cũng vội vàng nói: “Tầm Vị nói đúng đấy, thanh niên tri thức Tả, con mau ngồi xuống ăn đi. Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà, cũng không cần khách sáo nữa, không ăn no thì làm sao làm được việc?”
Tả Cánh Thành thật sự chưa ăn no đành phải ngồi xuống, nhìn ba Tô và mẹ Tô rồi nói: “Ba, mẹ, Tầm Vị và con kết hôn vội vàng, chưa chuẩn bị gì cả, đợi đến khi con xin nghỉ phép sẽ lên huyện báo tin, nhờ gia đình gửi một ít tiền xuống, những việc cần mua thì con đều sẽ mua, còn mọi người cứ gọi con là Cánh Thành là được rồi.”
Tô Tầm Vị không ngờ Tả Cánh Thành là một người chồng bất đắc dĩ nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Ngay từ đầu cô là người đã liên lụy đến Tả Cánh Thành, làm sao còn không biết điều bảo người ta mua đồ, thậm chí còn phải báo tin về nhà, bảo gia đình gửi tiền xuống?
Tô Tầm Vị lập tức trở nên lo lắng, liều mạng nháy mắt tuyệt vọng với ba Tô và mẹ Tô.
Ba Tô và mẹ Tô lập tức hiểu ý, vội vàng nói: "Cánh Thành à, con cứ ăn mì đi, nếu để nguội sẽ bị vón lại, ăn không ngon đâu. Nhà chúng ta tuy không giàu có nhưng cái gì nên có đều đã có, phòng mới cũng đã được trang trí xong, chăn ga gối đệm đều là đồ mới tinh, con có thể vào ở được luôn, còn việc mua gì thì trước mắt chưa cần đâu, chuyện còn lại con cứ thương lượng với Tầm Vị là được.”
Tả Cánh Thành nghe ba Tô nói xong, khẽ gật đầu, sau đó mới bắt đầu cắm mặt xuống ăn mì.
Vừa rồi chỉ ăn mỗi bánh rán rau rừng và súp bột ngô ở căng tin, bây giờ về nhà lại ăn mì rau rừng.
Tả Cánh Thành vốn tưởng rau rừng sẽ có mùi vị giống nhau, nhưng không ngờ chúng lại hoàn toàn khác nhau.
Các loại rau rừng trên bánh rán rau rừng đều đã được cắt nhỏ, chiên cho đến khi vàng giòn, khi ăn chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của rau rừng, không dẻo dai cho lắm.
Còn với món mì rau rừng này, hương vị của rau rừng đậm đà hơn, ăn kèm với rau rừng chần qua khiến món mì dẻo dai lại giòn giòn.
Thành thật mà nói, Tả Cánh Thành vốn là một người rất kén ăn.
Vốn tưởng khi xuống nông thôn sẽ phải nhịn đói mấy tháng mới có thể quen với đồ ăn ở đây, không ngờ anh chẳng những không phải nhịn đói ngược lại ăn rất ngon miệng, hợp khẩu vị.
Tả Cánh Thành nhanh chóng ăn hết sạch xong bát mì, uống hết nước canh, không hề lãng phí.
Anh đứng dậy muốn thu dọn bát đĩa, nhưng mẹ Tô đã đi trước anh một bước, vội vàng nắm lấy cổ tay anh.
"Thanh niên tri thức Tả, à không, Cánh Thành, cứ để mẹ thu dọn là được rồi. Con đã đi làm công vất vả cả ngày, mau đi tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi đi.” Mẹ Tô nói, lại gọi Tô Tầm Vị: "Tô Tầm Vị, con mau đi lấy nước nóng choCảnh Thành, để thằng bé rửa mặt đi.”
Tô Tầm Vị vừa mới đi tắm.
Nghe mẹ Tô nói xong cô dùng khăn lau tóc ướt rồi bước ra ngoài, nói: "Mẹ, mẹ gọi con làm gì?”
Mẹ Tô vừa định mở miệng, Tả Cánh Thành vội vàng chuyển ánh mắt khỏi mặt Tô Tầm Vị, thấp giọng nói: “Không cần đâu mẹ, con có thể tự mình làm được, con cũng không phải là khách.”
Nói xong, anh cầm quần áo, tự mình đi lấy nước nóng rồi vào phòng tắm.
Thấy Tả Cánh Thành đối với gia đình mình khách khí như vậy, nhưng không có bất kỳ ác ý hay giận chó đánh mèo nào đối với Tô Tầm Vị, ba Tô và mẹ Tô đều thấy khá hài lòng.
"Tầm Vị, mẹ thấy thanh niên tri thức Tả này là một người không tệ, cũng được coi là một chàng trai tốt, con phải sống chung với thằng bé thật tốt, đàn ông mà, nếu con sinh cho thằng bé một đứa con, mối quan hệ của hai đứa tự nhiên sẽ trở nên sâu sắc hơn, mẹ và ba con chính là như vậy đấy.”
Mẹ Tô là một người phụ nữ truyền thống, bà cảm thấy chuyện giữa Tô Tầm Vị và Tả Cánh Thành đã ồn ào đến mức cả thôn đều biết đến, nếu sau này không đi theo Tả Cánh Thành, Tô Tầm Vị nhất định sẽ không thể gả cho một người tốt, kết quả tốt nhất là nên chung sống hòa thuận với Tả Cánh Thành.
Những người ở thế hệ của họ không phải đều kết hôn một cách mơ hồ, rồi chẳng phải vẫn đang sống một cuộc sống tốt đẹp hay sao?
Tuy nhiên, Tô Tầm Sinh lại có chút lo lắng, nói: “Mẹ, bây giờ mới đang là ngày đầu tiên thôi. Người xưa vẫn nói, biết người biết mặt khó biết lòng, chúng ta đều đã chứng kiến Lục Vân Hiên lớn lên như thế nào, nhưng ai ngờ được nó lại tính kế với Tầm Vị chứ?”
Trong lòng Tô Tầm Vị cũng có dự định, chuyện xảy ra đêm hôm đó, và cả cuộc hôn nhân này đều là do cô đã liên lụy tới Tả Cánh Thành.