Tuy nhiên Tả Cánh Thành đang đứng sau lại trầm giọng nói: “Những gì cô ấy nói đều là sự thật, tay nghề nấu ăn của cô ấy quả thực rất tốt, đội trưởng Vương cố ý mời cô ấy đến làm việc trong căng tin vì muốn lấy lòng các lãnh đạo ở huyện.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ mẹ Tô, mà cả ba Tô và Tô Tầm Sinh đang làm việc trong sân cũng không nhịn được ngước mắt lên, vẻ mặt khó tin nhìn anh.
Thanh niên tri thức Tả này có khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ là một người đáng tin cậy, chắc hẳn là sẽ không nên bịa chuyện đâu.
"Phản ứng của mọi người là như thế nào đấy? Con biết nấu ăn thì là chuyện rất giật mình à? Con cũng có chút năng khiếu trong người, bất kể là món gì thì chỉ cần nhìn một lần con đã có thể tự làm được. Lượng dầu và muối cũng được kiểm soát vừa phải, hôm nay con còn lên núi hái mấy loại rau rừng tươi ngon, thấy mọi người không tin như này, thì để con thể hiện tài năng cho mọi người xem”
.
Nói xong, Tô Tầm Vị mang số rau rừng còn lại vào bếp.
Đồ ăn trong căng tin đều được phân theo khẩu phần, đối với một người đàn ông cao lớn như Tả Cánh Thành, chỉ ăn hai cái bánh rán và một bát súp bột ngô, chắc hẳn là chưa no nên Tô Tầm Vị đã nấu một phần cho anh thay cho phần của mình.
Bởi vì ba Tô và Tô Tầm Sinh đều là những người chăm chỉ, chịu khó và lương thiện nên nhà họ Tô mặc dù không được coi là giàu có nhưng hoàn cảnh gia đình vẫn được tính là khá giả.
Nếu nguyên chủ không bị tên khốn Lục Vân Hiên mê muội đầu óc như vậy, đi trợ cấp cho nhà họ Lục thì cuộc sống của nhà họ Tô còn có thể tốt hơn nữa.
Loại rau rừng tươi ngon này không chỉ để làm bánh rán mà còn dùng làm món trứng rán hoặc salad nguội.
Nhưng Tô Tầm Vi lại không làm hai món đó, tối nay cô định làm một món gì đó đặc biệt để thể hiện với người trong nhà, cũng có thể củng cố tâm lý, giúp cho sau này họ sẽ khỏi ngạc nhiên khi thấy cô nấu món ngon.
Tô Tầm Vị tìm một ít bột mì trắng, sau đó cho rau rừng vào cối giã nhuyễn cùng với gừng, tỏi, tiêu, sau đó lấy nước rau rừng ra.
Tiếp đó, Tô Tầm Vị thêm nước rau rừng vào bột, khuấy đều rồi bắt đầu nhào bột.
Sau khi nhào bột xong, kéo bột thành sợi mì dài và mỏng rồi chần qua nước sôi.
Sau khi luộc mì xong, Tô Tầm Vị lại hâm nóng nước canh gà còn sót lại từ buổi trưa hôm nay, chần thêm một ít rau rừng cho vào tô mì, chan nước canh gà lên trên mì, rắc chút hành lá cắt nhỏ, một bát mỳ canh gà rau rừng nóng hổi đã hoàn thành.
“Đến đây nào, con đã nấu mỳ canh gà rau rừng, mọi người lại đây ăn thử đi.”
Tô Tầm Vị bưng mì từ bếp ra bàn, lớn tiếng mời gọi.
Người nhà họ Tô vẫn còn đang giữ thái độ bán tín bán nghi với việc Tô Tầm Vị có thể nấu ăn, nhưng khi nhìn thấy cô mang ra bốn bát mì, sự nghi ngờ trên khuôn mặt lập tức đông cứng lại ngay tại chỗ.
Mỳ này…
Sao có thể!
Tô Tầm Vị thực sự đã làm được món mì xanh biếc.
Sợi mì mảnh hơi xanh được ngâm trong nước canh gà vàng óng trong thanh, trên sợi mì có một ít rau rừng tươi xanh và hành lá thái nhỏ, nhìn rất… ừm, cao cấp!
Đúng vậy, thoạt nhìn có vẻ như có cảm giác cao cấp không phù hợp với không khí gia đình nông dân!
"Mọi người đứng yên ở đó làm gì thế! Lại đây nếm thử xem!”
Tô Tầm Vi thấy ba mẹ và anh cả vẫn đang nhìn nhau, vội vàng mời gọi.
Mẹ Tô vẫn có hơi xấu hổ, nhìn Tô Tầm Vị, thấp giọng thì thầm: "Tầm Vị, con đã là người kết hôn rồi, sao con lại chỉ nấu có bốn bát mì, con cũng nên nấu một bát cho Tả Cánh Thành chứ!”
Tả Cánh Thành đang định lên tiếng nói vừa nãy mình ở căng tin ăn no rồi, lại không ngờ Tô Tầm Vị đã lên tiếng trước: “Đây là con nấu cho anh ấy mà, bốn bát mì, mọi người mỗi người một bát là vừa đủ. Con vừa mới ăn ở căng tin rồi, vẫn còn đang thấy no đây, hơn nữa con đang muốn giảm cân, không thể ăn nhiều thêm nữa “
.
Giảm cân?
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Tô nghe được hai chữ này thốt ra từ miệng Tô Tầm Vị.
Có phải cô bị kích thích vì Lục Vân Hiên đã hủy bỏ hôn ước không?
Nhưng Tô Tầm Vị quả thực quá béo, giảm cân xuống một chút cũng tốt.
"Ăn mì đi, mọi người cứ đứng yên đấy làm gì? Sợ con hạ độc à?”
Thấy mọi người vẫn đứng yên, Tô Tầm Vị không khỏi nói đùa.
Ba Tô và mẹ Tô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xuống.
Ba Tô nói: “Vậy chúng ta phải thử tay nghề nấu ăn của con, ba muốn xem món mì đầy sắc màu này của con có mùi vị như thế nào?”
Ba Tô còn chưa nói xong, Tô Tầm Sinh đã cầm đũa gắp mì bỏ vào miệng.
Sợi mì dai dai dẻo dẻo, có cảm giác rất tươi ngon, lại thấm đẫm mùi thơm đậm đà của canh gà, các cấp độ ngon khác nhau hòa quyện vào cùng một chỗ, khiến Tô Tầm Sinh là người đàn ông giản dị và chất phác cũng không nhịn được phải ngỡ ngàng, liên tục giơ ngón tay cái lên nói: "Ngon quá! Ngon quá! Không ngờ tài nghệ nấu ăn của em gái anh lại đỉnh đến thế! Trước kia chúng ta là người đã bỏ lỡ cơ hội rồi! Nếu biết Tầm Vị nấu ăn ngon như vậy, lẽ ra nên để con bé nấu thêm hai bữa nữa!”
Nghe được Tô Tầm Sinh khen ngợi một cách mơ hồ như vậy, ba Tô và mẹ Tô cũng dấy lên sự tò mò và mong đợi.
Hai người dùng đũa gắp một đũa mì đưa lên miệng, cắn một miếng, dường như không tin vào hương vị tuyệt vời ở trong khoang miệng, sau đó lại gắp thêm một đũa khác, nhai kỹ.