Cô ta đè nén cơn tức giận trong lòng, giọng nói có hơi miễn cưỡng, nói: “Đội trưởng Vương, cho dù bánh rán Tô Tầm Vị làm khá ngon nhưng mà cũng không cần phải trả gấp đôi công điểm để mời cô ấy đến làm việc ở căng tin đúng không? Như này có phải là không công bằng với mọi người không?”
Vương Kiến Quốc nói: "Tôi đương nhiên là có lý do khi đưa ra quyết định như này! Mấy ngày nay lãnh đạo từ trên huyện xuống đều rất thích tay nghề nấu ăn của cô ấy! Đã chỉ định muốn ăn đồ ăn do cô ấy làm! Mục đích của chuyện mấy vị lãnh đạo của huyện về nông thôn để kiểm tra lần này là gì, tôi tin là trong lòng mọi người đều biết! Nếu vấn đề này có thể được thực hiện, đội sản xuất thôn Bình An của chúng ta không chỉ kiếm được một số công điểm mà thậm chí có thể nhận được trợ cấp! Hơn nữa, tôi cũng đã ăn món bánh rán rau rừng do bé mập nhà họ Tô làm, đúng là rất ngon, nếu thuê được người giỏi nấu nướng nấu cho mọi người ăn thì lúc mọi người ăn cơm cũng sẽ thấy vui vẻ phải không?”
Ngay khi Vương Kiến Quốc vừa nói xong, ngoại trừ Kiều Thanh và Lục Vân Hiên, những thanh niên tri thức và dân làng khác đều rất hồ hởi hoan nghênh.
"Đúng đấy! Tay nghề nấu nướng như này thì có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó thấy. Chỉ cần rau rừng và sợi mì dày cũng có thể làm được món bánh rán ngon như vậy. Nếu mua được món ăn như thế, mùi thơm của món ăn cũng sẽ khiến người ta thấy mê mẩn!”
"Đúng! Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn cái bánh rán nào ngon như vậy! Cái này chẳng phải ngon hơn món bánh bao hấp không cắn nổi và món dưa muối cực mặn lúc sáng sao?”
"Không ngờ bé mập nhà họ Tô lại có tay nghề nấu nướng tốt như vậy! Thật sự không thể chỉ xem mặt mà bắt hình dong.”
Thấy mọi người đều đồng ý với quyết định để Tô Tầm Vị làm việc ở căng tin, trong lòng Kiều Thanh càng tức giận hơn.
Tô Tầm Vị có cái may mắn gì, mà mới tới đây rán mấy cái bánh rán rau rừng, vậy mà lại hợp khẩu vị của cả lãnh đạo trong huyện chứ?
Hơn nữa Vương Kiến Quốc còn hứa sẽ mời cô đến căng tin làm bằng số công điểm gấp đôi!
Gấp đôi công điểm! Một người bằng hẳn hai người!
Kiều Thanh vô cùng ghen tị!
Nhưng mọi người đều đang rất ủng hộ Tô Tầm Vị tới đây, dù cho cô ta có tức giận đến thế nào, Kiều Thanh cũng không dám phản đối, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức vào trong, gật đầu nói: "Cháu biết rồi, đội trưởng Vương, ngày mai cháu sẽ thu xếp.”
Lục Vân Hiên cũng không ngờ bọn họ phí hết tâm tư để cố gắng đùa cợt Tả Cánh Thành nhưng cuối cùng lại thành giúp đỡ Tô Tầm Vị.
Trong miệng Lục Vân Hiên còn đang ăn chiếc bánh rán vừa giòn vừa thơm, trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi ngờ, anh ta đã quen biết cái con mụ béo Tô Tầm Vị nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy cô xuống bếp nấu ăn, vậy sao tay nghề nấu ăn của cô lại tốt đến như vậy?
Thực ra, tất cả âm thanh huyên náo bên ngoài đều lọt vào tai Tô Tầm Vị.
Cô vốn định làm bánh rán xong thì sẽ về nhà, nhưng đội trưởng Vương lại rất nhiệt tình mời cô ở lại căng tin ăn tối, Tả Cánh Thành cũng muốn ở lại căng tin ăn cơm, anh không biết đường về nhà nên muốn muốn cô đi về với anh, Tô Tầm Vị cũng đã đồng ý.
Nhưng mà danh tiếng của cô hiện tại quá nổi tiếng, Tô Tầm Vị cũng lười ra ngoài nghe những lời đồn thổi của những người đó, nên lấy hai chiếc bánh rau rừng, múc một bát súp bột ngô, rồi ngồi ăn trong bếp thế là xong chuyện.
Vừa mới ăn xong, Tả Cánh Thành đã xuất hiện ở cửa bếp đợi cô.
Anh chỉ nhìn Tô Tầm Vị một cách nhẹ nhàng, cũng không mở miệng nói câu gì.
Tô Tầm Vị không muốn Tả Cánh Thành đợi quá lâu, lập tức xúc nốt một ít súp bột ngô trong bát, rửa bát sạch sẽ rồi cất đi, sau đó đi đến cửa nói với Tả Cánh Thành: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tả Cánh Thành gật đầu, cầm chiếc giỏ và chiếc rìu mà cô dùng để đựng rau rừng rồi đi theo Tô Tầm Vị.
Hai người im lặng không nói chuyện suốt chặng đường đi, lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ.
Nhà họ Tô cách chỗ của mấy thanh niên tri thức không xa lắm, đi bộ hơn mười phút đã về tới nhà.
Vừa vào cửa, mẹ Tô đã vội vã cuống cuồng tiến lên đón, nói: "Con nhóc hư hỏng này, cả chiều nay con đã chạy đi đâu đấy? Gọi con đi ăn cơm cũng không thấy bóng dáng! Mẹ đã phải đi tìm cả nửa cái thôn này!”
Tô Tầm Vị vừa định mở miệng thì Tả Cánh Thành đi phía sau đã lên tiếng trước, nói: “Mẹ, cô ấy đến chỗ của mấy thanh niên tri thức tìm con, hôm nay con được phân công đi nấu ăn ở căng tin, con không biết nấu ăn, nên cô ấy đã giúp con làm.”
“Con?”
Mẹ Tô rất nghi ngờ nhìn Tô Tầm Vị: “Con biết nấu ăn rồi à?”
Bởi vì con gái lúc mới sinh ra đã ốm yếu, cho nên từ nhỏ đã được cưng chiều, chiều chuộng, thậm chí còn thương yêu cô ấy hơn cả con trai, chưa bao giờ bị bắt đi nấu ăn chứ đừng nói đến việc đi làm ruộng.
"Đương nhiên là con biết chứ, chỉ là con lười thôi, con nấu ăn rất ngon đấy, ngay cả đội trưởng Vương và lãnh đạo từ huyện xuống cũng hết lời khen ngợi. Đội trưởng Vương còn bảo ngày mai con bắt đầu đến căng tin làm việc, cho con công điểm của hẳn hai người thay vì một người.” Tô Tầm Vị cố tình đắc ý nói.
"Con nhóc này, con nói bậy bạ cái gì đấy, cho dù con thật sự biết nấu ăn, thì người ta cũng không thể cho con gấp đôi công điểm được.” Mẹ Tô buồn cười nói.