"Đúng! Món bánh rán này ngon quá! Tôi chưa bao giờ ăn cái bánh rán nào ngon như vậy! Không ngờ ăn cơm tập thể ở căng tin lại có thể ăn được món ngon như này! So ra thì những gì chúng ta đã ăn trước đây giống như đồ ăn cho lợn ấy!”

"Đúng đúng! Món bánh rán này vừa thơm vừa giòn, cũng được làm bằng sợi mì dày. Sao cái người thanh niên tri thức họ Tả kia lại có thể làm được món bánh rán ngon như vậy mà những đầu bếp trước kia chỉ biết nấu bánh canh.”

"Thậm chí còn không muốn cho dầu vào món bánh canh đó, ăn vào thấy đau cả họng.”

Kiều Thanh cũng lấy được một cái bánh rán, nghe được những lời bàn luận xung quanh mình, cô ta nhìn bánh rán vàng óng trong tay, lại có cảm giác nuốt không trôi. 

Tại sao lại như vậy? 

Cô ta rõ ràng muốn Tả Cánh Thành bị mọi người tẩy chay, thậm chí còn bị những thanh niên tri thức nóng tính này đánh cho một trận. 

Nhưng tại sao cuối cùng mọi người lại liên tục khen ngợi tài nấu nướng của Tả Cánh Thành? 

Chỉ là một cái bánh rán mà thôi, có thật sự ngon đến vậy không? 

Trong mắt Kiều Thanh hiện lên vẻ không cam lòng, nhìn chiếc bánh rán sáng bóng bẩy trong tay mình, nhẹ nhàng đưa lên miệng.

Nhưng mà Kiều Thanh còn chưa cắn được một miếng bánh rán, một tiếng ho đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô ta. 

Kiều Thanh giật mình, lập tức ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt Vương Kiến Quốc đang chăm chú nhìn cô ta. 

Trong lòng Kiều Thanh đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không lành, gượng cười nói: "Đội trưởng Vương, chú đã ăn cơm chưa? Có cần cháu múc súp cho chú không ạ?”

Vẻ mặt Vương Kiến Quốc nghiêm nghị, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Thanh, nói: "Không cần, tôi có thể tự múc. Mục đích chủ yếu tôi tới đây là muốn nói rõ với cô, nếu cô làm việc không hợp lý, tôi sẽ tìm người khác đảm nhiệm cái công việc này, tránh cho cô lại sắp xếp lung tung! Hôm nay cô sắp xếp cho một thanh niên tri thức từ thành phố xuống đi nấu ăn là có ý gì? Cậu ấy là một người đàn ông trưởng thành, thậm chí còn không biết nhóm lửa, làm chậm trễ thời gian nấu nướng, đến lúc đó khiến mọi người đói bụng, thì định giải quyết như thế nào?”

Kiều Thanh bị Vương Kiến Quốc mắng như tát nước vào mặt, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt cô ta ít nhiều gì cũng có vài phần khó coi. 

Cô ta nở một nụ cười gượng gạo với Vương Kiến Quốc, nói: "Đội trưởng Vương, chú không thể nói như vậy được, công việc nào có chuyện phân biệt người này người kia. Hơn nữa, không phải thanh niên tri thức họ Tả đó đã làm rất tốt sao? Tất cả mọi người đều ăn rất ngon lành.”

Vương Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng. 

Ông ấy làm điều này không phải để làm chỗ dựa cho Tả Cánh Thành, mà là vì ông ấy và Kiều Phú Quý thường hay bất hòa khi ở trong đội sản xuất. 

Kiều Thanh này được Kiều Phú Quý cố ý cho chen vào làm việc, hơn nữa còn sắp xếp cho công việc tốt như vậy, nhưng cô ta lại làm không tốt, được phân công công việc nên vênh mặt hất hàm sai khiến, rất nhiều thanh niên tri thức đã phàn nàn về cô ta, chỉ là Vương Kiến Quốc tình cờ lợi dụng chuyện này để nổi cáu mà thôi. 

Vương Kiến Quốc nhìn Tả Cánh Thành ăn xong bánh rau rừng, trầm giọng nói: "Thanh niên tri thức Tả, nói cho tôi biết bữa ăn này là do ai nấu, cậu tới đây nói đi.”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trong căng tin đều đổ dồn vào khuôn mặt của Tả Cánh Thành. 

Sắc mặt Tả Cánh Thành không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như thường ngày. 

"Vợ tôi là Tô Tầm Vị đã giúp tôi chuẩn bị bữa ăn này. Tôi thực sự không biết nấu ăn, mà hôm nay tôi đã nói rõ với đồng chí Kiều nhưng mà đồng chí Kiều nói công việc thì không thể kén chọn, còn nói tôi coi thường người dân lao động, cứ khăng khăng phải là tôi nấu mới được.” Tả Cánh Thành thành thật nói. 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn Kiều Thanh với ánh mắt dò hỏi. 

Như này thì không phải cô ta đang cố tình làm khó người khác sao? 

Ngay cả Vương Kiến Quốc thì vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hẳn, quát lớn: “Tuổi vẫn còn trẻ, nhưng mà cái tài chụp mũ cho người khác thì giỏi quá đấy, làm chuyện nào thì không phải công việc? Sao cứ khăng khăng phải nấu ăn thì mới coi là công việc? Người ta không biết nấu ăn, nhưng cô lại cứ bắt người ta phải nấu ăn? Đây là cách cô sắp xếp công việc đấy à? Vậy có phải phụ nữ nên đi làm mấy việc nặng không? Nam nữ phải làm việc nhẹ nhàng thì mới là nam nữ bình đẳng đúng không?”

Những lời này khiến Kiều Thanh lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được. 

Cô ta cúi đầu, cắn môi, không dám nói thêm lời nào. 

Bởi vì cô ta đúng là đã sắp xếp theo cách này!

Cô ta không nỡ để Lục Vân Hiên vất vả, nên cố tình giao cho Lục Vân Hiên một công việc dễ dàng thoải mái, nhưng lại bắt một thanh niên tri thức là nữ đi xách nước. 

Cũng may nữ thanh niên tri thức đó không dám đắc tội với cô ta, mặc dù thỉnh thoảng có lườm cô ta nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục ngậm bò hòn làm ngọt. 

“Tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, ngày mai thanh niên tri thức Tả sẽ theo mọi người làm quen với công việc đồng áng, còn việc nấu nướng, tôi đã mời bé mập nhà họ Tô đến làm công việc này rồi, trường hợp của cô ấy tương đối đặc thù, công điểm nhớ phải tăng lên gấp đôi, cô đã hiểu rõ chưa?”

Vương Kiến Quốc trầm giọng ra lệnh. 

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Kiều Thanh đã trợn to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play