Tả Cánh Thành nhìn cô một lúc, trầm giọng nói: “Tôi không ngờ rau rừng lại ngon như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi ăn rau rừng, ta vốn cho rằng rau rừng chắc chắn rất khó nuốt, nhưng cái bánh này lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ, tay nghề nấu ăn của cô quả thực rất tốt, cô khiêm tốn rồi.”

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của đội trưởng Vương cũng biết, những loại rau rừng này tuyệt đối không ngon, nhưng Tô Tầm Vị lại làm ra hương vị khác, cho nên đội trưởng Vương mới bằng lòng cho anh gấp đôi công điểm, để cô bắt đầu đi làm việc ở căng tin. 

Kiếp trước Tô Tầm Vị là đầu bếp, mặc dù kiếp này hoàn cảnh đã thay đổi nhưng cô vẫn có ý định tiếp tục nghề cũ. 

Đây không chỉ là khả năng kiếm tiền mà còn là sở thích, là nghề nghiệp mà cô đã yêu thích cả đời. 

Với tư cách là một đầu bếp, Tô Tầm Vị rất vui khi được thực khách khen ngợi khích lệ. 

Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, trong đôi mắt như chứa đầy đầy những ngôi sao lấp lánh, rất sinh động và linh hoạt: “Anh cảm thấy ngon là tốt rồi, như này thì đã có ba người nếm qua và đều nói bánh rán rau rừng tôi làm rất ngon, thế bữa ăn này cũng không đến mức bị coi là thảm họa.”

Không những không đến mức bị coi là thảm họa, mà còn rất ngon. 

Nếu đổi lại là người khác, chỉ có mỗi một túi mì dày, thì làm được món gì? 

Nhưng Tả Cánh Thành không phải là người nói nhiều, còn cả mối quan hệ giữa anh và Tô Tầm Vị nói thế nào thì dù là vợ chồng nhưng không hề thân quen. 

Cũng may hai người cũng không xấu hổ quá lâu, những thanh niên tri thức đó đã tan làm. 

"Tả Cánh Thành, sao anh còn chưa nấu bữa tối? Công việc của chúng ta đều đã làm xong, bận rộn cả một ngày, anh không thể để chúng tôi đói bụng được đúng không?”

Giọng nói của Kiều Thanh từ ngoài cửa truyền đến.

"Không phải chứ? Chúng tôi đã ở ruộng cả nửa ngày, vậy mà còn chưa nấu đồ ăn xong? Định bỏ đói chúng tôi sao? Thế chúng tôi cũng không làm việc nữa!”

"Đúng vậy! Đừng nói anh là thanh niên tri thức từ thành phố xuống, dù anh có là tiên trên trời, không cho chúng tôi ăn no, chúng tôi sẽ không làm việc nữa!”

"Rốt cuộc là đã nấu xong đồ ăn chưa? Chúng tôi đã làm việc vất vả cả ngày, khi về đến căng tin lại chỉ thấy cái nồi nguội và bếp nguội này là sao? Điều này chẳng phải làm giảm đi sự nhiệt huyết khi làm việc của chúng tôi sao?”

"Đúng vậy! Con người là sắt, cơm là thép*, không ăn một bữa sẽ đói! Ai mà không cần ăn cơm chứ!”

*Con người là sắt, cơm là thép: một người không thể hoạt động bình thường khi bụng đói, kiểu có thực mới vực được đạo. 

Những thanh niên tri thức và dân làng ở bên ngoài bắt đầu ồn ào gây chuyện. 

Kiều Thanh và Lục Vân Hiên thấy tình huống như này lập tức cảm giác cực kỳ đắc ý. 

Kiều Thanh thấy trong bếp vẫn không có động tĩnh gì, không nhịn được tiến về phía trước hai bước, thậm chí cao giọng hơn mấy tông, nói: "Thanh niên tri thức Tả! Chẳng lẽ anh thật sự không nấu ăn à? Nếu như anh để tất cả mọi người đói bụng, vậy anh phải tự kiểm điểm bản thân thật tốt đi! Anh không thể chạy tới nhà họ Tô ăn uống no nê rồi không quan tâm chúng ta no hay đói được, đúng không?”

Nhưng Kiều Thanh còn chưa kịp nói xong thì Tả Cánh Thành đã mang theo một chồng bánh rán lớn từ trong bếp đi ra. 

Bánh rán rau rừng vừa mới chiên xong, vàng giòn, còn tỏa ra mùi thơm đậm đà. 

Tả Cánh Thành đặt giỏ đựng bánh rán rau rừng lên bàn, những người đang nhìn chằm chằm vào bánh rán rau rừng cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt ngay lập tức. 

Kiều Thanh nhìn chiếc bánh rán rau rừng đủ cả sắc cả hương vị, trong bụng còn có cả đống lời muốn nói lập tức nghẹn trong miệng, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, thậm chí còn không tự chủ được nuốt nước miếng theo. 

"Đây là bánh rán rau rừng, đây là súp bột ngô, mỗi người có thể tự múc.” Sắc mặt Tả Cánh Thành lạnh lùng, nói. 

Anh vừa nói xong, đã tự mình bưng bát đi múc một bát sắc mặt nóng hỏi, sau đó cầm một chiếc bánh rán rau rừng, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ăn. 

Thật ra anh ăn không hề chậm, nhưng mà cũng không có cảm giác như đang ngấu nghiến đồ ăn, hay đang ăn như hổ đói, trái lại, còn có một khí chất thanh cao tao nhã, giống như quý công tư tao nhã được miêu tả trên TV. 

Mọi người thấy Tả Cánh Thành ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được bụng đói kêu ùng ục, lập tức gọi nhau lao tới, người cần bánh rán lấy bánh rán, người cần súp bột ngô lấy súp bột ngô, căng tin vốn đang ồn ào náo loạn bỗng chỉ còn lại âm thanh của việc ăn và uống. 

Không biết ai đã ăn miếng bánh rán rau rừng đầu tiên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi. 

"Đây là loại bánh gì? Ăn ngon quá!”

Một nam thanh niên tri thức không nhịn được lộ ra vẻ ngưỡng mộ, thốt lên một câu kinh ngạc. 

Ăn được món ngon, thì sẽ luôn không nhịn được muốn chia sẻ với người khác, mà mọi người ở cùng một căng tin, ăn món giống nhau, lập tức tạo ra bầu không khí bàn luận sôi nổi. 

Những thanh niên có học khác nhìn những chiếc bánh rán rau rừng đẹp mắt như vậy đã đầy chờ mong, nghe được người thanh niên tri thức kia nói vậy, không nhịn được nhét cả cái bánh vào miệng như muốn ăn tươi nuốt sống. 

Vừa cắn một miếng, hầu hết mọi người đều bị chinh phục bởi độ giòn hòa quyện với mùi thơm đậm đà của dầu và rau rừng tươi ngon. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play