Tô Tầm Vị nghỉ ngơi một lát, sau đó từ từ điều chỉnh nhịp thở, trong lòng càng quyết tâm với ý nghĩ giảm cân.
Cô nhìn xung quanh một vòng, bởi vì đang là mùa hè nên trên núi tràn ngập màu xanh tươi tốt, các loại rau rừng trên núi cũng mọc lên rất nhiều.
Thời tiết tháng sáu khá tốt, nhà nào cũng sẽ không thiếu đồ ăn, hơn nữa nhóm người này đều ăn rau rừng mà lớn lên, hầu như đều ghét rau rừng đến tận xương tủy, sẽ không có ai rảnh rỗi đi hái rau rừng.
Nhưng Tô Tầm Vị thì khác, cô vừa mới xuyên qua đây, ở thế hệ sau, những loại rau rừng phổ biến khắp nơi này sẽ trở thành món ăn thơm ngon.
Vốn dĩ cô định hái một ít rau rừng tươi ngon về nhà để làm sủi cảo, nhưng lại tình cờ gặp Tả Cánh Thành.
Đã muốn hái rồi, thì tiện tay hái nhiều thêm một chút cũng chẳng sao.
"Rau này, rau rừng này khá ngon. Hái một ít đi, lát nữa tôi sẽ đến căng tin dành cho thanh niên tri thức dạy anh cách làm bánh rán rau rừng, đảm bảo bọn họ ăn xong sẽ tâm phục khẩu phục.” Tô Tầm Vị chọn mấy loại rau rừng, vừa hái một nắm rau xanh vừa nói với Tả Cánh Thành.
Tả Cánh Thành không phải là người nói nhiều, anh chỉ gật đầu rồi đi theo Tô Tầm Vị đi hái rau rừng.
Rau rừng trên núi rất nhiều, trong thời gian ngắn hai người đã hái được hơn nửa cái giỏ.
Nhìn thấy thời gian cũng gần đến giờ rồi, Tô Tầm Vị đứng lên, nói: "Được rồi, cũng gần đủ rồi đấy, chúng ta xuống núi thôi.”
Vừa nói cô vừa vác chiếc giỏ trên lưng.
Nhưng mà Tả Cánh Thành lại vươn tay ra trực tiếp xách cái giỏ lên, rất tự nhiên đeo lên trên người mình, sau đó mới trầm giọng nói: "Đi thôi.”
Tô Tầm Vị không ngờ anh lại chủ động vác giỏ hộ cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Nhưng Tả Cánh Thành còn đang đợi cô ở phía trước, cô cũng không muốn rề rà nữa, chỉ có thể nhanh chóng đi về phía trước.
Cô đi phía trước, không thấy rõ vẻ mặt của Tả Cánh Thành, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn và có trật tự của anh.
Tô Tầm Vị cảm thấy khá xấu hổ khi chỉ có hai người ở chung một chỗ, ngay cả hơi thở cũng có hơi hỗn loạn.
Đặc biệt là khi cô có thể nghe rất rõ ràng hơi thở nặng nề và khàn khàn của Tả Cánh Thành ở phía sau lưng, trong đầu không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng mê người tối qua.
Xấu hổ, thật sự là quá lúng túng.
Sắc mặt Tô Tầm Vị trong nháy mắt nóng bừng lên, ngay cả vành tai cũng đều đỏ bừng.
Nhưng cũng may là Tả Cánh Thành không thấy được sắc mặt của cô.
Đi được một lúc, một cơn gió núi mát lạnh thổi vào mặt, khiến cho tâm trạng người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ, ngay cả sự khô nóng trên mặt cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Hai người im lặng suốt chặng đường, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại nhà ăn của mấy người thanh niên tri thức.
Tô Tầm Vị hiện tại đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ thôn Bình An, khi cô vừa bước vào chỗ của mấy người thanh niên tri thức, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, có không ít người xì xào bàn tán.
Trong lòng Tô Tầm Vị đã chuẩn bị tinh thần cho bản thân, cũng không để ý tới chuyện này, đi theo Tả Cánh Thành vào phòng bếp.
Vào phòng bếp, Tả Cánh Thành bỏ cái giỏ trên lưng xuống.
"Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Tả Cánh Thành cúi đầu nhìn Tô Tầm Vị, giọng nói vừa khiêm tốn lại chân thành.
Đôi mắt dài, hẹp và sâu hun hút của anh lộ ra sự tin tưởng rõ ràng.
Tô Tầm Vị kiếp trước được coi là một bậc thầy đầu bếp, có thể nấu đủ loại món ngon có sao Michelin và món ăn trong những bữa tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức dễ dàng như ở trong tầm tay, làm bánh rán rau rừng chẳng phải sẽ rất dễ dàng sao?
“Anh rửa nồi trước đi, sau đó nhóm lửa, để tôi chiên mỡ lợn trước.”
Tô Tầm Vị nói.
Tả Cánh Thành múc một muôi nước, rửa sạch sẽ cái nồi sắt lớn, sau đó ngồi xổm xuống, cong đầu gối, thắt lưng và chân, cẩn thận xếp củi lại với nhau rồi mới nhóm lửa lên.
Nhưng nhóm củi cũng là một công việc cần kỹ thuật, anh vừa nhét lá tre đã nhóm lửa vào trong bếp lò, thì vèo một cái ngọn lửa kia đã vụt tắt.
Tả Cánh Thành lại lấy một nắm lá tre khác, dùng diêm châm lửa rồi lại nhét vào bếp.
Lần này, đống củi anh đã xếp ngay ngắn bỗng nhiên đổ sập, làm gãy lá tre.
Trên lông mày đẹp đẽ Tả Cánh Thành hiện lên ý thất vọng khó thấy, lại lấy củi ra, đốt lá tre thêm một lần nữa.
Lần này lá tre chưa tắt mà có hơi lung lay sắp tắt, anh đã vội vàng nhặt một ống tre bên cạnh thổi gió vào, hy vọng có thể đốt cháy lá tre.
Đáng tiếc là anh đã biến khéo thành vụng, thổi tắt ngọn lửa, còn bị sặc một ngụm đầy khói, anh ho mấy tiếng liên tục, cảm thấy cổ họng tràn ngập mùi khói.
Lúc này, Tô Tầm Vị đã cắt miếng mỡ lợn thành từng miếng nhỏ.
Cô thấy Tả Cánh Thành vẫn ngồi ở tư thế nằm sấp bên cạnh bếp lò, còn đang ho khan kịch liệt, đến mức kinh thiên động địa, vội vàng bước tới, nói: “Anh không nhóm được lửa à?”
Trên mặt Tả Cánh Thành hiện lên ý xấu hổ, ừ một tiếng.
"Anh tránh ra đi, để tôi nhóm cho.” Tô Tầm Vị nói.
Mặc dù hầu hết những người sống ở thế hệ sau như cô đều dùng điện và ga, nhưng lĩnh vực cô kinh doanh là những món ăn cao cấp, một số người giàu có thích nấu cơm và đồ ăn bằng lửa, nên cô cũng tương đối thành thạo trong việc nhóm lửa.