Tả Cánh Thành bước ra khỏi chỗ thanh niên tri thức, nhưng lại lập tức giật mình sửng sốt.
Bởi vì anh không biết nhà Tô Tầm Vị ở đâu.
Anh đang định hỏi đường từ một thím đứng ở ven đường thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Thanh niên tri thức Tả?”
Tả Cánh Thành quay lại thì thấy đó là Tô Tầm Vị.
Cô đang đeo một chiếc giỏ trên lưng, cầm một chiếc rìu trên tay, nhìn trang phục của cô giống như đang muốn lên núi.
"Không phải anh đang làm việc ở chỗ thanh thiếu có học thức sao? Có chuyện gì à?”
Tô Tầm Vị khách khí hỏi.
Tả Cánh Thành nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Tôi muốn hỏi đường về nhà cô, để nhờ mẹ cô dạy tôi cách nấu món bánh canh.”
"Nấu bánh canh? Sao đang yên đang lành anh lại muốn học nấu bánh canh?”
Tô Tầm Vị có hơi nghi hoặc hỏi thăm.
Sắc mặt Tả Cánh Thành vẫn không thay đổi, nói: “Tôi đã bị chuyển xuống làm việc ở phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn duy nhất cho buổi chiều nay chỉ là một bịch mì dày, tôi không nghĩ ra được làm món gì khác, chỉ có thể nấu một nồi bánh canh, nhưng tôi chưa làm bao giờ, nên muốn xin mẹ cô chỉ bảo.”
Tả Cánh Thành người đến từ thành phố, là một người đàn ông trưởng thành đang đi học, sao biết nấu ăn?
Cho dù có nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ lãng phí đồ ăn chứ đừng nói đến chỉ một bịch mì dày?
Tô Tầm Vị không phải là kẻ ngốc, sau một lúc suy nghĩ là đã hiểu, đây nhất định là do Lục Vân Hiên và Kiều Thanh giở trò.
Họ đang cố tình làm khó Tả Cánh Thành.
"Ngoại trừ nửa túi mì dày, không có nguyên liệu nấu ăn nào khác sao? Không phải là phải có món ăn kèm sao?”
Đồ ăn của mấy thanh niên tri thức tuy không ngon, nhưng mỗi ngày vẫn có một món ăn kèm.
“Đồng chí Kiều nói hôm nay vừa đúng lúc hết mỡ lợn nên mua mỡ lợn rồi, không còn tiền mua thức ăn nữa. Bữa trưa nay là ăn bánh bao hấp và dưa muối, mà dưa muối cũng vừa ăn hết rồi.”
Tả Cánh Thành thành thật nói.
"Mì dày này ăn không ngon, cho dù nấu bánh canh cũng không dễ nuốt, nếu anh chỉ nấu một nồi bánh canh mụn mà không có món nào khác, nhất định sẽ bị những thanh niên có học đó mắng chết.” Tô Tầm Vị nói.
"Họ chỉ cho tôi mỗi một cái nguyên liệu nấu ăn này, tất nhiên chỉ có thể làm ra mỗi món đó, chẳng lẽ còn muốn tôi phải tự bỏ tiền ra mua đồ ăn để bỏ vào à?”
Tả Cánh Thành đương nhiên cũng hiểu ý đồ của Lục Vân Hiên, ánh mắt lạnh lùng hơn mấy phần, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
"Bỏ tiền thì đương nhiên không thể bỏ tiền được, mỡ lợn chiên thì sao?”
Tô Tầm Vị lại hỏi.
"Cũng không có, tôi... , tôi không biết chiên nó như thế nào.” Tả Cánh Thành nói, trong mắt hiện lên ý xấu hổ, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ run lên.
"Để tôi dạy anh, bây giờ thời gian còn sớm, anh theo tôi lên núi, chúng ta đi lấy một nắm rau rừng mang về, tôi sẽ tìm biện pháp giúp anh vượt qua khó khăn này.” Đôi mắt của Tô Tầm Vị đột nhiên hiện lên ý cười.
Lục Vân Hiên và Kiều Thanh cố tình làm khó Tả Cánh Thành theo cách này, đơn giản chỉ muốn khiến Tả Cánh Thành không thể nấu ăn, để những thanh niên tri thức đó đói khát rồi sẽ cùng nhau đứng lên chỉ trích anh, từ đó ghét Tả Cánh Thành.
Vậy thì cô quyết định sẽ đối xử với người ta giống như cách mà họ đã đối xử với mình, vì vậy cứ dựa vào chuyện nấu ăn để khiến Tả Cánh Thành được tất cả thanh niên tri thức chấp nhận!
Tả Cánh Thành mặc dù không biết Tô Tầm Vị có ý định gì, nhưng nhìn thấy vẻ tự tin trong đôi mắt cô, anh bị ma xui quỷ khiến như nào đã chọn tin tưởng cô, đi theo cô lên núi.
Nguyên chủ bình thường rất lười biếng, ở nhà chỉ có việc áo đến đưa tay cơm đến há miệng, chứ đừng nói đến chuyện lên núi hái rau rừng.
Nhưng mà Tô Tầm Vị là một người siêng năng, thực sự không thể ngồi yên.
Hái rau rừng chỉ là mục đích phụ, mục đích chính của cô là để giảm cân.
Cái thân hình toàn mỡ này đừng nói là người ta sẽ cười nhạo, ngay cả bản thân cô cũng không chịu nổi.
Béo như vậy, thực sự là quá gánh nặng.
Cô muốn cúi xuống xỏ giày cũng bất tiện, mới leo lên núi được nửa giờ, đã mệt đến mức suýt tắt thở.
Nhất là bây giờ đã là tháng sáu, chiếc áo sơ mi trên người cô ướt đẫm, chỗ cô đeo cái giỏ lại càng dính dính nhớp nhớp, cực kỳ khó chịu.
Tả Cánh Thành mới đầu đang đi phía sau, nhưng dần dần lại chuyển thành đi phía trước, nhưng thỉnh thoảng sẽ dừng lại chờ cô.
Tô Tầm Vị lại leo thêm hai mươi phút nữa, nhưng cơ thể này thực sự không thể trụ được nữa, gần như không thể thở đều được, trông như có thể sẽ ngã xuống đất bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Tô Tầm Vị vịn vào một thân cây, toàn bộ trọng lượng đều tựa vào trên cây, khàn giọng nói: "Đừng đi nữa, cứ ở lại đây đi, tôi không leo nổi nữa.”
Lúc này Tả Cánh Thành mới dừng chân, quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nhưng mang theo vẻ khá xa cách.
Tô Tầm Vị cũng biết mình đang rất mất mặt.
Nhưng cô thực sự không thể điều khiển được cái thân thể này.
Quá béo, quá nặng, quá mệt mỏi, cô cảm thấy đầu gối mình lúc nào cũng đang run lẩy bẩy, nếu không có một cái cây chống đỡ ở phía sau lưng, có lẽ cô đã quỳ thẳng xuống đất rồi.