Nhìn thấy Tả Cánh Thành ăn uống say sưa ngon lành, Lục Vân Hiên càng oán hận.
Vừa đảo mắt được một vòng, anh ta đã lập tức nảy ra được một kế hoạch độc ác.
Không phải là thanh niên tri thức ở thành phố sao? Không quen ăn dưa muối và bánh bao hấp? Không phải đang ăn một mình sao?
Anh ta muốn Tả Cánh Thành trở thành đồ độc ác trong mắt mọi người, đến mức từ nay về sau cũng sẽ khó đi lại trong thôn Bình An!
Tả Cánh Thành không biết trong lòng Lục Vân Hiên đang tính toán cái gì, sau khi anh ăn xong, lập tức rửa sạch hộp thức ăn, chuẩn bị bắt đầu đi làm việc.
Tuy nhiên vào lúc này, Kiều Thanh lại xuất hiện trước mặt anh, ngăn anh lại.
Tả Cánh Thành có ấn tượng không tốt với Kiều Thanh, nên vẻ mặt lập tức lạnh lùng, nói: "Đồng chí Kiều, có chuyện gì à?”
Kiều Thanh lạnh lùng nhìn Tả Cánh Thành, nói: "Thanh niên tri thức Tả này, tôi đã để người khác làm công việc bẻ ngô, anh là người thành phố, không biết bẻ ngô, hiệu suất quá thấp.”
Vẻ mặt Tả Cánh Thành lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có chút u ám hơn mấy phần, trầm giọng nói: “Vậy đồng chí Kiều muốn bố trí cho tôi công việc gì?”
Trong lòng Kiều Thanh cười lạnh, nói: "Đã như vậy rồi, thì anh đi nấu ăn đi, để tôi dẫn anh vào phòng bếp.”
Anh là người thành phố nên chắc chắn không biết nấu ăn.
Trưa hôm nay anh ăn một mình ở căng tin, khiến mọi người ghen tị đến nóng cả mắt, chuyển anh xuống phòng bếp, buổi tối không nấu được đồ ăn, hoặc là nấu ra đồ ăn quá khó ăn, những thanh niên tri thức này lại không mắng anh một trận một trận ra trò ư?
Để Tả Cánh Thành thành kẻ độc ác trong mắt các thanh niên tri thức, từ nay về sau hai vợ chồng anh và Tô Tầm Vị sẽ như chuột lang thang ngoài đường, bị người người đánh đập.
Ý tưởng này tất nhiên là đến do Lục Vân Hiên nghĩ ra, Kiều Thanh phụ trách phân công công việc cho thanh niên tri thức, có thể xử lý một thanh niên tri thức ở thành phố khác không phải chỉ trong vài phút ư?
Tả Cánh Thành mím môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Tôi không biết nấu ăn.”
Anh nghiêm túc nói.
"Đồng chí Tả, đồng chí nói đúng, nhưng có ai vừa sinh ra là đã biết nấu ăn? Vì đồng chí đã được chuyển xuống nông thôn để tích lũy kinh nghiệm, nên phải hòa nhập người lao động làm một, anh từ chối như này, có phải đồng chí đang coi thường người lao động không?”
Lục Vân Hiên đi theo sau lưng Kiều Thanh, sau khi nghe được lời Tả Cánh Thành nói, lập tức chụp một chiếc mũ lớn lên đầu anh.
"Đúng vậy, đồng chí Lục nói đúng, người lao động nào cũng phải được đối xử bình đẳng, tất cả đều là người lao động, không có phân biệt cao thấp, không hiểu thì phải học.” Kiều Thanh lạnh lùng nói: "Phòng bếp ở chỗ kia, anh đi theo tôi ngay.”
Trong mắt Tả Cánh Thành hiện lên vẻ bất lực, nhưng không còn cách nào khác ngoài đi theo bước chân của Kiều Thanh.
"Đây là bếp lò, đây là củi, phải dùng nước thì lấy nước từ giếng lên. Đây là nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối nay, phải chuẩn bị bữa ăn cho thanh niên tri thức đúng vào lúc năm giờ.” Kiều Thanh ra lệnh.
Tả Cánh Thành nhìn nửa túi mì dày* trên bếp, nghiêm nghị nói: "Không có đồ ăn? Chỉ có mì dày thôi à?”
*mì dày: là loại mì có đường kính dày hơn được làm từ bột mì và nước. Ở Trung Quốc có hai loại mì dày, một là mì dày trong ẩm thực địa phương Thượng Hải và hai là mì dày trong ẩm thực Hồng Kông.
Lúc này Kiều Thanh mới giả vờ chợt nhận ra: “Vốn dĩ có đồ ăn, nhưng hôm nay mỡ lợn vừa đúng lúc hết rồi, tiền mua thức ăn phần lớn đã bỏ ra mua một túi mỡ nên không còn tiền mua thức ăn nữa. Bữa trưa hôm nay tất cả mọi người đều chỉ là dưa muối, dưa muối cũng vừa đúng lúc ăn hết rồi, vì anh đã đảm nhận vị trí trong bếp nên có trách nhiệm làm cho mọi người hài lòng với bữa ăn của mình. Anh tự mình nghĩ biện pháp đi.”
Nói xong, Kiều Thanh lập tức xoay người rời khỏi phòng bếp.
Anh tự mình nghĩ biện pháp?
Người phụ nữ đảm đang không có cơm còn khó khăn chứ đừng nói gì đến việc anh còn không phải là người phụ nữ đảm đang.
Anh căn bản không biết nấu ăn, huống chi bây giờ chỉ có mỗi một túi mì dày, không có thức ăn, anh phải làm cái gì đây?
Sắc mặt Tả Cánh Thành bắt đầu trở nên khó coi.
Ngồi yên chờ chết cũng không phải là cách, người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, nếu anh không chuẩn bị bữa ăn nóng hổi khi những thanh niên tri thức này tan làm, những thanh niên tri thức đang đói bụng sẽ xé xác anh ra mất.
Tả Cánh Thành suy nghĩ một lúc, quyết định quay về nhà họ Tô để tìm sự giúp đỡ, học cách nấu món bánh canh*.
*bánh canh: nguyên liệu chính để làm món này là bột mì, trứng, cà chua,...
Nửa túi mì dày này chỉ có thể dùng để nấu bánh canh.
Tả Cánh Thành cầm theo hộp thức ăn, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, rời khỏi chỗ thanh niên tri thức.
Lục Vân Hiên và Kiều Thanh trốn trong bóng tối quan sát Tả Cánh Thành.
Thấy anh rời đi, Kiều Thanh không nhịn được cau mày nói: "Anh nghĩ là anh ta muốn đi đâu vậy?”
Lục Vân Hiên nhếch môi cười lạnh, nói: "Còn có thể đi đâu nữa chứ? Đương nhiên là đến nhà họ Tô, không có đồ ăn, anh ta lại không biết nấu ăn, chắc chắn muốn đến nhà họ Tô cầm theo một ít đồ ăn để ứng phó.”
"Anh Vân Hiên, vẫn là anh thông minh, nếu anh ta mang thứ gì đó của nhà họ Tô đến nhà ăn thì sớm muộn gì nhà họ Tô cũng sẽ bị dọn sạch. Nhưng nếu anh ta không nấu được đồ ăn tử tế thì những thanh niên tri thức đó cũng không tha cho anh ta đâu, không có cách nào thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan, để em xem anh ta có thể làm cái gì.” Kiều Thanh cũng cười lạnh, thậm chí còn có hơi mong chờ.