5 năm học trường cảnh sát, 4 năm tuổi nghề, Lãnh Nghệ chưa bao giờ gặp phải vụ án vì sợ quá mà hết, bộ mặt vặn vẹo tới cực điểm của hắn khiến Lãnh Nghệ cũng lạnh sống lưng.

Hai ngày chết bốn người, kể cả ông ta thì trong chùa có 8 hòa thượng, đã chết một nửa, phương trượng khóc không ra nước mắt.

Hơn nữa, lại còn một thứ đáng sợ hiện ra trong lòng ông ta, Minh Thù sợ quá mà chết, Minh Không cũng bị quỷ hồn dọa khiếp sợ mà ngã xuống núi, thứ ma quỷ này phải chăng muốn dọa chết tất cả bọn họ.

Lại thêm một người chết nữa, Lãnh Nghệ không khỏi sinh liên tưởng, chưa nhìn kết quả mà gai ốc đã nổi khắp người, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên .... Miệng của tượng Phật lại bị người ta khoét rồi.

“ Cái, cái, cái ...” Phương trượng Giác Viễn cũng chú ý tới rồi, miệng lắp ba lắp bắp, sáng nay ông ta có nhìn, miệng tượng phật vẫn con nguyên. Biết Minh Không ngã chết, tất cả đều đi khiêng thi thể, vậy mà về thì tượng phật đã bị khoét mất miệng? Chẳng lẽ là Minh Thù làm?

Mặt ngựa Minh Tông và mày xếch Minh Tịnh khiêng thi thể của Minh Không về, biết tin Minh Thù bị quỷ hồn dọa tới sợ quá mà chết, họ cũng sợ tới không đứng vững. Nhưng lúc này hòa thượng trong chùa chỉ còn bốn người, Minh Thông đã già, việc không thể để phương trượng làm, thế là hai người run rẩy đi thao hai tấm ván cửa nữa, đặt thi thể hai người Minh Không, Minh Thù lên trên. Chỉ là thi thể hai người này đã cứng đờ, tư thế quái dị nằm đó, rất đáng sợ.

Lãnh Nghệ nãy giờ cứ đứng trước tượng phật trầm tư, đột ngột nói với phương trượng Giác Tuệ:” Bức tượng Phật này bị đào móc tới be bét rồi, trông khó coi lắm, không sợ Phật Tổ trách tội sao? Nên mau nghĩ cách tu sửa đi.”

Giác Tuệ không biết sao y lại nghĩ tới chuyện tu sửa tượng phật vào lúc này, ông ta chẳng còn hứng thú hỏi, dạ dạ, có điều vẫn đứng ngây ra tại chỗ, chẳng làm gì cả.

Lãnh Nghệ thúc giục:” Trong chùa có bùn không? Nếu có mau trộn bùn, lập tức sửa tượng Phật Tổ, đây là chuyện tích âm đức đấy, mau làm đi. Các ngươi vì không kịp tu sửa tượng Phật, đắc tội với thần thanh nên mới gặp nhiều tai họa như thế. Nghe ta đi, nếu sửa lại tượng Phật, sẽ không làm sao nữa.”

Giác Tuệ vẫn đứng đó như kẻ ngốc.

Lãnh Nghệ sầm mặt quát:” Ngươi không nghe thấy lời của bản huyện sao, mau đi nhào bùn.”

“ Vâng, vâng.” Giác Tuệ giật nảy mình, vôi sai mặt ngựa Minh Tông đi làm:

Lãnh Nghệ nói thêm:” Chuẩn bị nhiều một chút, bình thường ta tới chùa miếu, thấy tượng Phật Tổ Bồ Tát đều rỗng bên trong. Làm như vậy rất không tốt, để Phật Tổ Bồ Tát rỗng bụng, vậy còn phù hộ các ngươi sao được?”

Minh Tịnh dè đặt nói:” Đại lão gia, tượng phật ở đâu cũng như vậy.”

Lãnh Nghệ nghiêm mặt nói lớn:” Đấy, chính vì thế Phật Tổ mới không vui, giáng họa xuống đầu các ngươi. Mau, chuẩn bị nhiều bùn vào, chúng ta phải lấp đầy bụng Phật.”

Hai người kia không hiểu Lãnh Nghệ làm cái trò gì, tuy không tin cách nói của y nhưng vẫn đi làm. Ai ngờ vừa mới chạy đi thì Lãnh Nghệ lại chắn đường, bảo họ đứng im đấy, thế là càng thêm khó hiểu.

Lãnh Nghệ cứ đi qua đi lại trước tượng Phật, chừng một tuần hương sau, thì thầm vào tai Minh Tông mấy câu. Minh Tông mặt đầy hoang mang song vẫn chấp hành, rón rén ra ngoài đại điện.

Được một lúc, Minh Tông từ ngoài chạy vào, hai tay trống không nhưng vẫn thở hồng hộc, nói như thể đang vác nặng:” Đại lão gia, bùn đã chuẩn bị xong rồi.”

“ Tốt.” Lãnh Nghệ trèo lên đế đặt tượng Phật, tay vỗ vỗ bụng tượng nói:” Mang bùn lên đây, đổ đầy chặt bụng tượng Phật cho ta, chỉ cần lấp đầy tượng Phật, sau này trong chùa sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

Bất ngờ trong bụng phật truyền ra tiếng kêu:” Đừng đổ, đừng đổ.”

Từ trong tượng Phật bất ngờ phát ra tiếng nói, làm hòa thượng thiếu điều quay đầu bỏ chạy, Phật Tổ hiển linh, phản ứng đầu tiên của họ không phải là quỳ bái mà là muốn bỏ chạy. Nhìn Trác Xảo Nương kia kìa, nàng đã thành kính quỳ xuống rồi đấy.

Lãnh Nghệ dường như đã đoán trước được rồi, thế nên phản ứng của y rất bình thản, lại còn vỗ bụng tượng Phật nói:” Thế thì bò ra đi, nếu không ta đổ bùn vào là chết đấy.”

Thế là mọi người nhìn thấy trong cái miệng tượng Phật đã bị khoét một cái lỗ lớn đột nhiên có cái đầu nhỏ thò ra, trên mặt có vết máu đỏ, chính là tiểu hòa thượng Minh Không đã ngã xuống vách núi chết, xác còn nằm ngoài kia.

“ Mẹ ơi! Ma … Ma ….” Mặt ngựa Minh Tông vừa nhìn thấy Minh Không thì sợ tới ngã nện mông xuống sàn đá, vừa lồm cồm bò dậy thì chân nhũn ra rồi, đứng không nổi, lại ngã ra đất, cứ thế dùng cả chân lẫn tay bò đi:

Minh Tịnh thì sớm quay người bỏ chạy rồi, ra tới cửa thì quýnh quá vấp chân ngã, á một tiếng ngã lăn quay, nếu không nhờ đống tuyết dưới thềm đỡ cho thì cú ngã này sẽ rất nặng.

Hai vị hòa thượng già chẳng biết là trấn tĩnh hơn hay là già hết chạy nổi, đứng im đó, miệng phá ra tiếng ú a ú ớ vô nghĩa.

Trác Xảo Nương nhanh như thỏ chạy ra sau Lãnh Nghệ mà nấp, hai tay tóm chặt áo y.

Lãnh Nghệ vẫn thản nhiên như không, ngước mặt lên nhìn Minh Không:” Nếu ngươi có thể không cần thang mà lên được đó thì cũng chẳng cần thang để xuống đâu nhỉ?”

Minh Không ngồi trong miệng tượng phật hoang mang mình bốn phía, như không biết chuyện gì xảy ra:” Đây là đâu, sao ta lại ở đây ? ... Sao ta lại ở đây? Á, ai nhét ta vào bụng Phật Tổ thế này?”

Lãnh Nghệ nhạt giọng nói:” Đủ rồi đấy, đừng vờ vịt nữa, xuống đi. Ngươi đã có thể bám vào rèm để leo lên thì giờ bám rèm để tụt xuống.”

Minh Không hoảng sợ lắc đầu:” Không, không, tiểu tăng không biết gì cả, tiểu tăng không xuống được, chuyện gì thế này? “

Lãnh Nghệ thấy Trác Xảo Nương ở sau khẽ giật giật áo, biết cô vợ nhỏ động lòng trắc ấn, nhưng vẫn lạnh lùng nói:” Ngươi đã giết Minh Viễn, Minh Trí, Minh Thù, giờ có giả vờ nhút nhát cũng không ai tin đâu. Minh Không, hung thủ giết người chính là ngươi.” 

Câu nói này từ trong miệng huyện lão gia nói ra, lại nói chắc nịch như thế, không khác gì tiếng sấm lớn nổ uỳnh giữa đại điện.

Giác Tuệ bàng hoàng, mày xếch Minh Tịnh nghe thấy tiếng Minh Không biết hắn là người sóng mới tập tễnh đi vào, ai ngờ nghe thấy câu này lại ngã oạch lần nữa, liên tục chống tay trên mặt đất đẩy mình lùi lại.

Lãnh Nghệ ngước đầu nhìn Minh Không đang mặt tái me tái mét không nói lên lời:” Ngươi rất thông minh, nhưng vẫn lộ đuôi hồ ly ra ... Đầu tiên ngươi giết Minh Viễn và Minh Thù, có thể nói là không một sơ hở. Nhưng ngươi không nên đào một cái thi thể giả mạo mình, sau đó giả chết.”

“Nếu ngươi biết bản huyện rất có nghiên cứu với thi hẳn là ngươi đã không làm thế. Bản huyện có thể phân biệt vết thương trước khi chết và sau khi chết, ngươi lấy cái xác đập vỡ đầu để qua mặt bản huyện, làm bản huyện lập tức nghi ngờ ngươi rồi.”

Một cái thi thể đã chết vài ngày với một thi thể vừa mới chết vài tiếng, nếu Lãnh Nghệ không nhận ra được thì y không dám nhận mình là cảnh sát nữa rồi. Với người bình thường, nhìn qua chắc không thấy gì khác biệt, nhưng với người hiểu biết thì chẳng khác gì nhìn mặt trăng với mặt trời. Lãnh Nghệ dám khẳng định, thi thể mà Minh Không tìm được ít nhất trên 5 ngày, dù là thời tiết cực lạnh khiến thi thể chưa bị thối rửa, nhưng vết nám trên thi thể đã hiện rõ, thứ này dù là giữa mùa hè thì cũng không thể xuất hiện sớm thế, huống hồ là mùa đông.

Minh Không không nói nữa rồi, ở trong miệng tượng Phật nhìn Lãnh Nghệ, trông vô cùng quái dị.

“ Còn chưa chịu nhận à? Được, ta sẽ cho ngươi phục.” Lãnh Nghệ lớn tiếng nói:” Khi đó Minh Thù nói ngươi ngã xuống vách núi, rồi lại còn nói là ngươi gặp ma cho nên hoảng sợ ngã xuống vách núi mà chết. Chuyện nghe rất hoang đường, ta còn hoài nghi hắn giết ngươi rồi về nói dối, cho nên mới vội đi xem, không ngờ cái xác không phải là ngươi.”

“ Vậy thì Minh Thù vô tội, mà hắn cũng chẳng có lý do gì để kiếm một cỗ thi thể khác thay thế ngươi, vậy kẻ giở trò ở đây chỉ có thể là ngươi. Vì sao ngươi giả chết? Đó là vì ngươi muốn bài trừ bản thân ra khỏi danh sách nghi phạm .... Đồng thời ngươi có thể đóng giả ma quỷ, ngươi biết Minh Thù thích kể chuyện ma lại rất sợ ma, ngươi dọa hắn. Ta nghĩ ngươi không cần làm gì nhiều đâu nhỉ, chỉ cần ngươi đứng đó thôi cũng đủ dọa Minh Thù chết rồi.”

Biết Minh Không là người sống, lại biết hắn giết người, phương trượng Giác Tuệ phẫn nộ quát:” Minh Không, tại sao ngươi lại làm thế?”

Minh Không chẳng trả lời ông ta, hai mắt lạnh nhạt nhìn Lãnh Nghệ:” Minh Thù tự dọa mình mà chết không liên quan gì tới ta, còn Minh Viễn và Minh Trí chết trong bếp đóng chặt, làm sao ta giết được?”

“ Ống khói.” Lãnh Nghệ trả lời tức thì:” Trước tiên là ngươi đường hoàng đi vào bằng cửa chính, giết họ xong ngươi cài cửa, leo lên ống khói bò ra, men theo nóc nhà ra tới tường, leo thang đặt sẵn mà xuống. Tất nhiên ngươi đi ngược, dùng chổi ngươi đã để ở sẵn bên thang quét dấu chân đi.”

Leo qua ông khói à?

Hòa thượng già Minh Thông phản bác:” Đại lão gia, nhưng mà ống khói trên bếp nóng lắm, làm sao nó trèo ra được ạ?”

“ Minh Viễn luôn xuống bếp giúp đỡ, nó biết khi nào trong bếp đốt lửa, khi nó giết người tất nhiên là bếp chưa đốt lửa, giết người xong châm lửa rồi ra ngoài. Thế nên ở bên thang ta thấy muội than đen ... Khi leo ống khói, chắc chắn nó dùng cái gì đó chùm lên đầu, nên tóc không có muội than, nhưng trên người lại có.” Lãnh Nghệ đưa ra câu trả lời đơn giản, trong lòng cũng tự trách, đáng lẽ phải đoán ra thằng nhóc này ngay mới đúng, vì chỉ người thân hình nhỏ nhắn như nó mới có thể leo được ống khói, chỉ vì nó còn nhỏ nên mới không liên tưởng tới một tên tội phạm hung tàn, điều này cho thấy mình còn cảm tính bị vẻ tội nghiệp của hắn lừa:

Minh Không thở dài, đột nhiên một câu chẳng liên quan:” Mấy ngày trước thôn ở gần đây mời bọn ta đi làm pháp sự cho đứa bé bị chết, vì đứa bé đó nhà nghèo, chẳng có mấy lợi lộc, cho nên phương trượng an bài ta đi một mình, thấy vóc dáng nó cũng cỡ như ta, ta liền nảy ra ý nghĩ dùng xác nó thay thế mình.”

Một đứa bé nói chuyện giết người một cách thản nhiên như thế, cả đám người lớn ớn lạnh. Lãnh Nghệ thì à một tiếng:” Bảo sao ngươi lại giết người khi có người ngoài như ta ở trong chùa, là bất đắc dĩ, cái xác không để được lâu.”

“ Ngươi thông minh đấy, vậy có biết làm sao ta giết được bọn chúng không?” Minh Không trải qua bất ngờ liền trở nên lạnh lùng đáng sợ, còn mang chút thách thức:

“ Đơn giản, ta biết ngay từ lần đầu bước chân vào bếp.”

“ Là gì?”

“ Đậu hũ.” Lãnh Nghệ đưa ra đáp án không ai ngờ tới:” Đậu hũ đóng băng còn cứng hơn đá ... Ngươi đem đậu hũ giấu ở trong tuyết một đêm là đủ làm nó đông cứng như đá rồi. Ngươi dùng đầu hũ đập vỡ đầu họ, đúng là thứ hung khí quá tuyệt, vì người không cần xử lý nó, khi nhiệt độ trong phòng tăng lên do đốt lửa, đậu hũ nhanh chóng tan ra. Kỳ thực đậu hũ bề ngoài thì tan rồi, nhưng bên trong chưa tan hết, nhìn kỹ là thấy ngay, nên ta vào phòng một cái là biết họ bị giết.”

Minh Không gật gù khen:” Ngươi lợi hại thật đấy.”

Lãnh Nghệ nhìn xoáy vào mặt Minh Không, quay sang nói với phương trượng:” Các ngươi ra ngoài cả đi, bản huyện có lời muốn nói với đứa bé này, trước khi đi thì mang thang vào đây để nó xuống.”

Phương trượng do dự:” Đại lão gia, đứa bé này liên tục giết ba người, cực kỳ hung tàn, đừng ở riêng với nó.”

Lãnh Nghệ thở dài có chút thương tiếc:” Nó chỉ là một đứa bé, làm được gì chứ? Bản huyện tự có tính toàn ... Cả nàng nữa.”

“ Thiếp ....” Trác Xảo Nương không muốn đi:

“ Đi đi, ta có chuyện muốn nói riêng với nó.” Lãnh Nghệ không giải thích gì cả, ngữ khí rất dứt khoát, mọi người đành phải rời đi. 

Lát sau thang được mang vào, rồi trong phòng chỉ còn hai người, Lãnh Nghệ còn cài cửa đại điện lại:” Ngươi có thể xuống rồi đấy.”

Minh Không cười cợt:” Đại lão gia không sợ ta chay mất à?”

“ Ngươi sẽ không chạy, ta tin ngươi phạm tội là có nguyên do thông cảm được.” Lãnh Nghệ chân thành nói:

Sắc mặt Minh Không ảm đạm, không nói gì cả mà từ từ leo thang xuống, đứng bên cạnh thang chốc lát, tay nắm rất chặt như đang muốn làm ra một quyết định gian nan.

Cuối cùng hắn từ từ quay lại, nhìn Lãnh Nghệ, khóe miệng mang nụ cười nhẹ tàn nhẫn, đi tới trước mặt Lãnh Nghệ, lén lút rút từ trong ống tay ra một con dao:” Ngươi không nên tin ta, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai ở đây, bao gồm cả ngươi, có điều thê tử ngươi là người duy nhất tốt với ta, ta để lại cho tỷ ấy một cái mạng. Nhưng vì để tỷ ấy không thể nói ra chân tướng, ta sẽ khiến tỷ ấy phát điên, thế là báo đáp tỷ ấy rồi.”

“ Minh Không, tỉnh ngộ đi, đừng lạc lối nữa.” Lãnh Nghệ kiên nhẫn khuyên nhủ:

Keng!

Trả lời Lãnh Nghệ chỉ có nhát đâm bất thình lình của Minh Không, mục tiêu là tim y, nhưng không ngờ đâm phải thứ cứng như sắt, không sao đâm vào được.

Trong tích tắc hắn bất ngờ, cổ tay đã bị Lãnh Nghệ nắm láy, ngón cái ấn vào mạch môn, sau đó trở cổ tay, bẻ tay Minh Không, dễ dàng đoạt được con dao.

Minh Không đưa tay trái ra, nắm lấy khuỷu tay bị khống chế, kéo mạnh xuống dưới, chỉ nghe rắc một cái, khớp rời ra, thoát khỏi khống chế, thình lình xoay người, hai ngón trỏ và ngón giữa đâm thẳng vào mắt Lãnh Nghệ.

Lãnh Nghệ không ngờ Minh Không tự bẻ tay thoát khỏi chiêu cầm nã của y, còn phản kích nhanh như thế, đành buông tay hắn lách sang bên.

Minh Không tuy thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Nghệ, nhưng cánh tay trật khớp làm hắn đau tới suýt nữa ngất xỉu.

Thấy Lãnh Nghệ đã chặn đường lui, Minh Không lùi liền vài bước, tới bên bàn thờ, tay trái nắm lấy đài nến, đập rơi nến đang cháy, chĩa mũi nhọn về phía Lãnh Nghệ:” Ngươi đuổi bọn họ đi, té ra là tránh khỏi vướng chân vướng tay, toàn lực bắt ta. Ta thực sự quá ngốc, không ngờ võ công của ngươi ghê gớm thế, là Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam?”

Lãnh Nghệ tất nhiên không nói là Áo Giáp Chống Đạn, thở dài:” Sau khi đoán ra ngươi là hung thủ, ta biết ngươi có võ công, hơn nữa, tất nhiên ta phải đề phòng rồi.”

“ Nói dối, làm sao ngươi biết được? Ta không bao giờ để lộ ra.”

“ Người chết nói với ta.”

“ Nói linh tinh.” Minh Không quát lên nhưng hai mắt bất giác đảo về phía sương phòng đặt người chết:

Lãnh Nghệ từ tốn nói:” Chỉ cần ngươi chịu chú ý quan sát, người chết sẽ nói cho ngươi rất nhiều điều, ví dụ như võ công của ngươi, đầu hai người kia đều bị lõm vào một cách nghiêm trọng, để làm được thế phải cần sức lực rất lớn. Dù là nam tử trưởng thành dùng toàn lực đập xuống cũng không thể tạo thành vết thương như vậy, bởi thế lúc đầu ta không nghĩ tới ngươi. Đến khi nghi ngờ ngươi rồi thì sẽ đoán ra ngươi có võ công, nếu không một đứa bé bình thường sao có thể.”

Minh Không vỡ lẽ:” Ra là người chết biết nói thật.”

“ Ngoài ra, nếu ngươi không có công phu làm sao giữa mùa đông thế này có thể đào được đất đã đóng băng, lấy thi thể. Cũng không thể men theo rèm leo lên tượng Phật khoét mắt khoét tai.”

“ Không ngờ ta để lại nhiều sơ hở như vậy, sao ngươi biết ta trốn trong bụng tượng Phật?”

“ Đoán thôi, còn nơi nào thích hợp ẩn thân hơn bụng tượng Phật, vừa ấm áp, lại vừa bí mật, có thể lén lút lẻn ra giết người.”

“ Gặp phải ngươi đúng là xúi quẩy của ta mà.” Minh Không hậm hực:” Này, bỏ qua cho ta, ta sẽ nhớ ơn ngươi suốt đời.”

Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu:” Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”

“ Nếu thế thì chỉ còn cách cá chết lưới rách thôi.”

“ Ngươi không phải đối thủ của ta, huống hồ bây giờ lại chỉ còn một tay! Đầu hàng đi, ngươi còn chưa trưởng thành, sẽ được xử nhẹ.”

Minh Không hừ lạnh:” Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu, xem chiêu.”

Vù một phát, đài nến đâm thẳng vào yết hầu Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ né đòn, Minh Không vẫn lao vào như điên dại, đâm vùn vụt không ngừng nghỉ. Lãnh Nghệ không trực tiếp va chạm với hắn, vừa né đòn vừa nhân sơ hở dùng chuôi dao trong tay đánh vào đầu gối, vào lưng Minh Không.

Chỉ qua vài chiêu Minh Không đã què một chân, nửa người tê dại, hắn biết, Lãnh Nghệ đã nương tay, nếu không mình đã không còn mạng rồi.

Hắn đứng đó, tay cầm đài nến thở dốc nhìn Lãnh Nghệ tàn độc, thình lình ném đài nến đi. Đài nến vừa rời tay thân hình hắn cũng di động, thừa lúc Lãnh Nghệ né đài nến kia, tóm lấy đài nếm khác trên bàn thờ, đưa nến ra châm rèm, rèm như tẩm dầu, nhanh chóng bùng cháy.

Lãnh Nghệ định chạy tới cứu hỏa, Minh Không chĩa mũi nhọn đài nến về phía tim mình quát:” Đừng qua đây.”

Nhìn gương mặt vặn vẹo mắt đỏ ngầu của hắn, Lãnh Nghệ biết hắn dám làm, đành dừng lại:” Minh Không, đừng như thế, ngươi có thể không chết.”

“ Ha ha ha ha ...” Minh Không cười thê thảm, nhìn lửa cháy rừng rực, nghiến chặt răng đâm mũi nhọn vào tim mình, ngã vật xuống:

Lãnh Nghệ không ngờ hắn nói tự sát là tự sát ngay, ngẩng đầu nhìn thấy lửa lan rất nhanh, chớp mắt đã đốt chảy toàn bộ rèm đại điện, vội chạy ra ngoài cửa rút then cài, hét lên:” Mau cứu hỏa, Minh Không phóng hỏa đốt đại điện rồi.”

Nói xong quay lại ngay chỗ Minh Không, tay Minh Không vẫn nắm chặt đài nến, mũi nhọn dài mấy tấc hoàn toàn đâm vào tim. Lãnh Nghệ cả giận:” Ta nói rồi, ngươi chưa thành niên, phạm tội chết cũng không bị xử tử, cần gì làm thế.”

Mắt Minh Không dần mất tiêu điểm:” Biết vì sao ta khoét mắt Phật không?”

Lãnh Nghệ có thể đoán ra:” Ngươi chắc hẳn đã chịu nhiều ủy khuất.”

“ Đúng thế, cha mẹ ta sinh ra ta liền vứt bỏ ta, phương trượng nhặt ta về nhưng lại coi ta như nô phó, họ đánh ta, mắng ta, hành hạ ta như súc vật .... Ta không biết bao lần khóc trước mặt Phật tổ, cầu xin ông ta bảo vệ ta, nhưng ông ta chỉ ngồi đó cười nhìn ta, cứ như đang chế giễu ta vậy. Nên ta hiểu rồi, Phật Tổ không phù hộ cho người số khổ như ta, cho nên ta ...”

Nói tới đó Minh Không bắt đầu co gật, sinh khí nhanh chóng chảy khỏi thân thể gày gò nhỏ bé, hơi hở dồn dập, lời nói đứt quãng:” Ta hận chúng .... Có lần một khách giang hồ đi qua chùa xin trọ lại, ta liền cầu xin ông ta dạy võ cho ta, ông ta biết chuyện của ta liền muốn giết đám súc sinh kia, nhưng ta nói, ta muốn tự tay làm ... Ta muốn giết sạch bọn chúng! Ta muốn khoét mắt bức tượng Phật đó, khoét mồm, khoét tai ... Vì ông ta chỉ biết ngồi đó như kẻ mù câm điếc ...”

Giọng hắn ngày càng thấp, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của Trác Xảo Nương ở bên cạnh Lãnh Nghệ, lấy chút hơi tàn cuối cùng nói:” Cám ơn, tỷ tỷ ...”

Rồi đầu ngoẹo sang bên lừa bỏ cõi đời.

Lúc này lửa cháy nóng tới rát mặt, phương trượng Giác Tuệ khóc lóc hô hào cứu hỏa, Lạnh Nghệ nhẹ nhàng đặt thi thể Minh Không xuống, dẫn Trác Xảo Nương ra ngoài.

Ngọn lửa nhanh chóng bao chùm cả đại hùng bảo điện, biến nó thành biển lửa. Lửa mượn thế gió, từng gian phòng của ngôi chùa này nối liền nhau, chẳng mấy chốc tất cả bị nhấn chìm trong n gọn lửa cuồng nộ.

Lãnh Nghệ không tham gia cứu hỏa, ngôi chùa này chẳng đáng cứu, y đào cái rương của mình, cho vào sọt mây, nắm tay Trác Xảo Nương rời đi. Bên tai nghe tiếng đám hòa thượng gào khóc bi thảm cũng chẳng quay đầu lại cái nào.

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play