Trời lại bắt đầu âm u, trong lòng Trác Xảo Nương cũng nặng nề, nàng lo nếu trượng phu bị kẹt ở đây, công việc ở nha môn sẽ thế nào, rồi số vàng kia nữa, đó là gánh nặng không nhỏ.

“ Phương trượng ... Không hay rồi, không hay rồi ...” Cửa đại điện bị tên gày Minh Thù xô ra, mặt trắng bệch, thở hồng hộc:

Giác Tuệ đã là chim sợ cành cong, từ bộ đoàn đứng bật dậy:” Làm sao thế? Minh Không đâu?”

Minh Thù mệt tới không nói ra lời, hai tay chống đầu gối, há mồm thở hồng hộc.

Đám Minh Tông vây quanh, sốt ruột giục:” Nói đi chứ?”

Mình Thu nói trong tiếng thở đứt quãng:” Minh Không ... Nó ... Nó ... Nó rơi xuống vực chết rồi .... Chết, chết rồi.”

“ Ngươi nói gì?” Mọi người bàng hoàng truy hỏi, nhưng Minh Thù mệt không nói ra lời:

Chỉ phương trượng trầm tĩnh, nói để hắn thở đều lại đã, đồng thời bảo Minh Tông mau đi báo cho huyện lão gia.

Lãnh Nghệ vừa nghe một cái liền không chậm trễ dẫn Trác Xảo Nương tới đại hùng bảo điện. Tên gầy Minh Thù đã khôi phục, kể:” Trời còn chưa sáng, đệ tử và Minh Không đi lấy củi, tới khe núi thì Minh Không nói đau bụng, đệ tử bảo, có phải ngươi lại muốn lười biếng không? Nó bảo đau bụng thật liền ngồi xuống đó không đứng lên nữa, đệ tử mắng nó cũng không chịu đi, thế là đệ tử đi trước.”

Trác Xảo Nương tức giận hét lên:” Ngươi bỏ nó ở lại một mình à?”

Minh Thù rối rít xua tay:” Không, không phu nhân, bần tăng đâu nhẫn tâm như vậy. Bần tăng đi được vài bước lại quay về, nói đợi nó, bảo nó ngồi xa xa chút, tránh thối hoắc không chịu nổi. Thế là nó đi tới sau tảng đá lớn cách đó không xa, còn bần tăng thì đợi. Một lúc sau nó đột nhiên sợ hãi hét lên, giọng đáng sợ lắm, vừa hét vừa chạy. Bần tăng cũng sợ hãi, hỏi nó làm sao thế, nó đã chạy tới vách núi kêu lớn rơi xuống.”

“ Nó hét cái gì?” Lãnh Nghệ hỏi gấp:

“ Nó hét tên Minh Trí.” Tên gầy Minh Thù vừa nói vừa nhìn quanh, không thấy tên béo Minh Trí đâu, hỏi:” Nó hét tên sư huynh Minh Trí, sau đó ngã xuống vực ... Mà sư huynh Minh Trí đâu rồi? ... Mọi người sao thế, sao ngây ra thế?”

Cả đám nghe Minh Thù hởi thì ngây ra như gà gỗ, mặt ngựa chỉ sương phòng đặt thi thể:” Ngươi tự xem đi.”

Minh Thù lúc này mới phát hiện, ở đó có thêm một tấm ván gỗ, có một thứ hình người chùm vải trắng, hắn không khỏi có linh cảm không lành, đi tới khẽ vén tấm vải, tức thì hét một tiếng, ngã người ngất xỉu.

Đám hòa thượng vội chạy tới, hết bấm nhân trung lại tát tai, tên gầy Minh Thù mới lờ mờ tỉnh lại, câu đầu tiên là gào thét:” Có ma, có ma, Minh Không nhìn thấy ma rồi.”

Mọi người tức thì giữ chặt hắn, nghĩ tới chuyện Minh Không gọi tên Minh Trí, ai nầy lạnh gáy.

Lãnh Nghệ trầm ngâm:” Minh Không nhìn thấy Minh Trí rồi sợ tới mức bỏ chạy rơi xuống vực, vì sao hắn lại sợ tới mức đó? Chẳng lẽ biết Minh Trí đã chết, không thể nào, các ngươi lên đường khi trời còn chưa sáng, lúc đó Minh Trí vẫn còn làm cơm trong bếp.”

“ À, đúng rồi, khi đó hắn hỏi, Minh Trí sư huynh, làm sao thế? Sao mặt toàn máu, sau đó mới nhảy dựng lên đấm đá cào cấu ở không trung rồi chạy về vách núi ... Chắc chắn là thấy hồn ma của Minh Trí rồi ... Bình thường Minh Trí thích bắt nạt Minh Không nhất.” Minh Thù hoảng loạn không tự kiềm chế nổi:

Trác Xảo Nương cuống lên:” Các ngươi còn đứng đây làm gì, đi đi xem còn cứu được Minh Không không?”

“ Phu nhân, không cứu được nữa đâu.” Minh Thù đã co ro vào góc phòng:” Bần tăng mãi mới quay về là vì cứu nó, vách núi đó rất dốc, căn bản không xuống được, bần tăng tốn một canh giờ mời vòng được xuống dưới. Vách núi cao như thế, thi thể nó gần nát vụn rồi. Bần tăng muốn cõng nó về, nhưng tuyết quá dày, lại phải lên dốc, nên cõng được một đoạn, đành đặt nó ở đó, chạy về báo.”

“ Vậy mau dẫn bọn ta đi.” Lãnh Nghệ nghi ngờ:

Minh Thù không chịu:” Bần tăng không đi nữa, bần tăng mệt sắp đứt hơi rồi, đi ích gì đâu, mọi người đi đi, thi thể ở ngã ba cách dốc dưới núi chừng ba dặm, đầu đường có cây hòe lớn ấy.”

Đám hòa thượng đều là người am hiểu quanh đây, nghe Minh Thù nói vậy tất nhiên là biết ngay, thấy hắn đã mệt như vậy liền để lại hắn, những người khác vội tới ngã ba kia.

Phương trượng bảo Lãnh Nghệ ở lại, nhưng Lãnh Nghệ dứt khoát muốn đi, y muốn lập tức thấy thi thể, vụ án tới giờ đã quá nghiêm trọng, không thể bỏ qua chút manh mối nào.

Rời chùa liên bắt đầu xuống dốc, tuyết ngập tới đầu gối, đi lại rất gian nan mà trời lại bắt đầu có tuyết rơi, thời gian không nhiều.

Bọn họ phải đi gần một canh giờ, mặt ngựa Minh Tông chỉ tay báo:” Kìa, tới ngã ba cây hòe rồi.”

Lãnh Nghệ dõi mắt nhìn thật xa, chỉ thấy một chấm đen đặt trên tảng đá. Tất cả đi nhanh hơn, đúng là thi thể của Minh Không, Trác Xảo Nương che mặt không dám nhìn, có lẽ vì lúc rơi xuống đầu va phải tảng đá nào đó, đầu và bên má lõm sâu tới biến dạng, trông khủng bố vô cùng. Những người khác đứng xa niệm kinh.

Chỉ có một mình Lãnh Nghệ tới bên thi thể, kiểm tra trước sau, đột nhiên hét lên:” Hỏng, mau quay về, Minh Thù gặp nguy hiểm.”

Tất cả đều kinh hãi nhìn y.

Lãnh Nghệ không giải thích nhiều, trực tiếp ra lệnh:” Minh Tông và Minh Tinh, những người khác theo ta về chùa, mau lên.”

Thế là mọi người lại dẫm theo dấu tuyết vừa xuống đi lên, do không cần cẩn thận dò dẫm đường, lại thêm cấp thiết, tốc độ nhanh. Vừa về tới cổng chùa, dù đang mệt tới bở hơi tai, tất cả đã lớn tiếng gọi tên Minh Thù, cả chùa trống không, chẳng ai đáp.

Trác Xảo Nương lo nhất là rái rương chứa khoản thuế kia, nhân lúc tìm Minh Thù, nàng chạy về hậu viện, nhìn đống tuyết còn nguyên mới yên tâm.

Đúng lúc này giọng già nua của Minh Thông từ đại hùng bảo điện truyền tới:” Người đâu, mau tới đây, Minh Thù ở đây ... Hắn, hắn chết rồi.”

Lãnh Nghệ xông vào trước tiên, liền thấy Minh Thụ co quắp trong góc đại môn, hai tay che chắn trước ngực, hai mắt mở tròn, miệng há lớn, khuôn mặt vặn vẹo ... Tựa hồ nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm rồi sợ quá mà chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play