Lãnh Nghệ ân hận, ân hận vô cùng, tự hỏi bản thân, mình làm cái gì vậy, tại sao suốt ngày vất vả, quên ăn quên ngủ, lo chuyện đâu đâu, rồi người bên cạnh, người yêu thương nhất, thân mật nhất lại lơ là. Có lẽ vì nàng quá hiền hòa nhu thuận, sự tồn tại của nàng quá hiển nhiên, nên y lơ là ... Giờ mới nhận ra, nàng giống như không khí vậy, không có nàng, y hít thở cũng không nổi.
Lẹp bẹp, lẹp bẹp, bước chân dẫn trên con đường sũng nước phát ra tiếng động đều đều, Lãnh Nghệ chỉ biết chạy một cách máy móc, mỗi hơi thở của y nóng như lửa, khò khè khó khăn. Rốt cuộc cũng nhìn thấy bốn chữ lớn "Giải thị y quán" dưới đèn lồng đỏ.
“ Xảo Nương tới rồi này, nàng không sao đâu, thật đấy, nàng sẽ sớm khỏe lại thôi, khi đó ta không làm việc nữa, ta mặc kệ hết, chỉ ngày ngày ở bên nàng thôi … rồi chúng ta sẽ lại cùng nhau đi leo núi nhé ...” Giọng Lãnh Nghệ thực ra chỉ lẩm bẩm trong lòng, không phát ra được bên ngoài, y đã kiệt sức, hai chân nhũn ra rồi, tới trước cửa y quán thì mệt tới không gõ cửa được, không gọi được, cứ vậy dùng đầu liên tục đập vào cửa.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc! ...
Rốt cuộc cửa cũng mở, một tên dược đồng thò đầu ra, thấy một người như tên điên dùng đầu đập cửa thì cảnh giác hỏi: "Làm gì thế hả?”
Lãnh Nghệ như cái xác không hồn bước tới, đẩy dược đồng sang bên, loạng choạng đi tới bên cái giường khám bệnh, hết sức cẩn thận đặt Trác Xảo Nương xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT