Mưa vẫn rơi, Lãnh Nghệ bế vội Trác Xảo Nương vào mái hiên gần đó tránh mưa, sốt ruột vô cùng, lớn tiếng hỏi: "Mọi người có bị thương ở đâu không?”
Thảo Tuệ từ từ bỏ dậy, nén đau nói: "Muội không sao, lưng hơi đau.”
“ Á! Tiểu nhân hình như trẹo chân rồi.” Tôn Phàm thử đứng dậy, phải co một chân lên, nhảy lò cò.
“ Tiểu nhân không sao ...” Mã phu sờ chân ngựa nằm trên mặt đất, chân ngựa ngoặt sang bên, đang hí đau đớn không ngừng: "Nó gãy chân rồi, không đi được nữa ...”
Tôn Phàm nhảy mấy cái trượt chân ngã oạch xuống đất, không bò dậy được, hiếm khi nhanh nhẹn một lần, cởi áo tơi đưa về phía Lãnh Nghệ hét lên: "Đại lão gia, cứ đi theo con đường này, qua ba dãy phố nữa, tới trạch viện cổng có mái lợp cỏ là đến, dễ nhận ra lắm ... Không xa nữa đâu.”
Lãnh Nghệ không nhiều lời, chẳng kịp để ý tới người khác lấy áo tơi đắp lên người Trác Xảo Nương cứ thế mà chạy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play