Lúc này mặt trời ngả về phía tây, ánh kim quang yếu ớt của mùa đông chiếu lên phòng ốc cũ kỹ, toát ra một vẻ đẹp thê lương.

Lãnh Nghệ không cách nào tỏ ra bình thường được nữa, bước chân chậm tới khả nghi mà trong lòng thì lộn tùng phèo, y không biết phải đối diện với "thê tử của mình" thế nào? Đồng thời cũng tò mò nữ tử sẽ là bạn lữ cả đời của mình, ít nhất y đã hứa chiếu cố nàng cả đời, nàng sẽ là người thế nào?

Câu hỏi lớn hơn cả, liệu y có qua mặt được ngồi đầu kề vai ấp không? Nếu bị nàng phát hiện rồi phải làm sao? Lấp liếm, hay là bỏ trốn?

Càng đi thì câu hỏi càng nhiều, tim Lãnh Nghệ đập thình thịch, một nhịp đập như muốn vọt lên tận cổ, bay luôn ra ngoài.

Tại sao y không về nhà ngay mà ở lại nha môn lâu thế, là để trì hoãn, thích ứng, kiến thiết tâm lý, nhưng tới giờ mới nhận ra, toàn bộ chuẩn bị đều là vô nghĩa.

Đổng sư gia ở bên đương nhiên thấy hết, nhưng không thấy hành vi của y có gì khác thương, còn an ủi vài câu.

Phía sau nha môn là nhị đường, được ngăn cách bởi nghi môn, ở đây xử lý vụ án dân sự hoặc là liên quan tới bí mật, đời tư.

Bên trái nhị đường là hoa sảnh để tiếp khách, bên phải là thiêm áp phòng, chính là nơi tri huyện và sư gia làm việc.

Sau nhị đường chính là nội trạch, được ngăn cách hẳn ra bằng tường bao, hai cánh cửa lớn bình thường đều khóa chặt, chỉ có cánh cửa nhỏ đi vào.

Qua đó chính là nội trạch, nơi tri huyện cùng gia quyến sinh sống.

Nội trạch nha môn trông khá hơn phần còn lại không ít, ngói đen tường trắng, tường viện cao cao, mái cong thấp thoáng, không đến nỗi quá tệ.

Lãnh Nghệ theo Đồng sư gia đi vào cửa nhỏ, tạo đãi giúp chuyển hành lý không thể đi qua, đã giao đồ cho nha hoàn lão mụ ở hậu trạch đợi ở nơi này.

Tới rồi, tới rồi, Lãnh Nghệ hồi hộp tới cảm giác cảnh vật bốn về như xa xăm thế nào, đầu óc tỉnh táo mà chân như bước trên mây tới khi có một giọng nói mang chút thẹn thùng gọi:” Quan nhân.”

Thế là Lãnh Nghệ rơi từ trên trời xuống đất, ngơ ngơ đưa mắt nhìn tới. Ấn tượng đầu tiên của y là còn nhỏ quá, chỉ thấy một cô gái tuổi đôi tám, vóc người nhỏ nhắn, tóc hơi rối, chắc là đang bận bịu làm việc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc rủ xuống bị mồ hôi dính ướt dán vào má. Tướng mạo nàng đoan trang thanh tú, làn da hơi đen một chút, khi cười lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Nàng mặc váy vải thô, hai tay nắm góc áo, ngón tay thô ráp sưng đỏ, khẳng định phải làm không ít việc chân tay.

Trong lòng Lãnh Nghệ giật đánh thót, đâu giống phu nhân một tri huyện, rõ ràng là một nông phụ thôn quê chuyên làm việc nặng mà.

Trác thị vừa nhìn một cái là lập tức phát hiện tóc Lãnh Nghệ không bình thường, chiếc miệng nhỏ biến thành hình tròn, ngạc nhiên nhìn y.

Lãnh Nghệ đang căng thẳng, với lại y không dám mạo hiểm lên tiếng, đánh mắt sang bên, Đổng sư gia chủ động bước lên một bước, cười nói:” Phu nhân, đông ông chuyến này vì tra án phải đóng giả hòa thượng nên cần cắt tóc, chỉ là lúc cắt tóc không có dao cạo, lâm thời dùng kéo, nên thành thế này ... Ha ha ha ...”

Đứng bên cạnh, Lãnh Nghệ cười gượng gạo phụ họa, giờ đã xác định rồi, thiếu phụ này chính là thê tử của mình, lòng ngóng nói:” Không sao, tóc dài nhanh lắm, đừng lo.”

Trác thị bây giờ mới bình thường lại, nhận lấy một bọc hành lý, mắt cứ nhìn Lãnh Nghệ.

Nàng ấy nhìn mình làm cái gì? Tim Lãnh Nghệ vọt lên tận cổ, nàng ấy nghi ngờ gì sao? Cẩn thận quan sát thiếu phụ, gương mặt chưa thoát hết non nớt kia không giống đang nghi ngờ, có vẻ đang chờ đợi? Hình như nghe nói chuyện này rồi, đại khái là nữ tử không dám đi trước nam nhân, nên nàng đợi mình đi trước. Nhưng Lãnh Nghệ làm gì biết phải đi đâu, may mà đầu óc y linh hoạt, nói:” Nàng mang hành lý vào phòng ngủ của chúng ta trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Đổng sư gia. Đồ đạc đừng đụng vào vội, đợi ta về hẵng nói.”

Trác thị gật đầu, cùng nha hoàn bà tử xách đồ đi.

Lãnh Nghệ thở phào, người nhẹ đi tới cả chục cân, ít nhất ải đầu tiên thế là thuận lợi, nhìn bọn họ đi vào một căn nhà lớn ba gian, thế là xác định được rồi. Đi tới bên cạnh Đổng sư gia, ghé tai thì thầm vài câu, Đổng sư gia liên tục gật đầu, sau đó chắp tay cáo từ.

Chỉ còn lại một mình, sắp phải đơn độc với đối diện với thê tử, Lãnh Nghệ hít thở sâu mấy hơi, tự nhắc bản thân, không nên căng thẳng, càng chú ý, càng cẩn thận thì càng dễ khiến người ta sinh nghi. Đây là nhà mình, phải tỏ ra tự nhiên, nàng dù thấy mình có gì khác thường cũng chẳng thể nào liên tưởng tới chuyện giả mạo gì đó được.

Sải bước đi vào phòng ngủ, đồ đạc bừa bộn trên mặt đất, trên giường đặt ít y phục, Trác thị đang cho y phục vào chậu gỗ còn nha hoàn, bà tử đứng cạnh nhìn.

Cảnh này làm Lãnh Nghệ tức thì cau mày:” Nàng đang làm gì thế?”

Trác thị cười:” Thiếp chuẩn bị giặt y phục thì chàng về.”

“ Giặt y phục?” Lãnh Nghệ nhìn nha hoàn, bà tử bên cạnh:” Sao không để họ làm?”

Bà tử kia hơi hợt nói:” Bọn nô tỳ muốn làm, phu nhân không cho.”

Lãnh Nghệ nghi hoặc, từ nét mặt hai người họ, tựa hồ có vẻ tức giận, khiến y càng thấy lạ. Chỉ là tình hình không rõ ràng, y không tỏ thái độ vội, phất tay:” Các người ra ngoài đi.”

Nha hoàn và bà tử đi ngay.

Lãnh Nghệ đi tới ghế ngồi xuống, không thể hỏi thẳng vì sao không để nha hoàn bà tử làm, chẳng may bọn họ từng thảo luận vấn đề này, vậy dễ gây ra nghi ngờ. Nên y chỉ ngồi đó nhìn nàng bận rộn không nói gì.

Vì trước đó Lãnh Nghệ nói đừng đụng vào hành lý, cho nên Trác thị để nguyên trên bàn, nàng chuẩn bị xong y phục đem giặt, bê cái chậu gỗ lên cười với y một cái, sau đó ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play