Một ti phòng ngó quanh, có vẻ thấy thiếu người, khom người lưng:” Thuộc hạ đi gọi chủ bạ đại nhân.”

Khi ở khách sạn Lãnh Nghệ đã nghe ngóng cả rồi, nha môn của họ không lớn, quan viên triều đình chỉ có hai người, một là tri huyện, một là chủ bạ. Chủ bạ tên là Khâu Hồng, là một học giả hủ nho.

Chủ bạ đang làm việc trong quan thự của mình, biết tri huyện về liền không cần ti phòng gọi đã ra tới nơi. Đó là ông già trông khó đoán tuổi, gày khô quắt queo như đói ăn lâu ngày, bảo ông ta sáu bảy mươi thì có vẻ hơi quá, bảo bốn năm mươi thì lại cảm giác ông ta còn già hơn thế.

Bước chân vị chủ bạ này có phần tập tễnh, ông ta tới trước mặt Lãnh Nghệ vài dài:” Ti chức cung nghênh tri huyện đại nhân.”

Mặc dù Lãnh Nghệ đội mũ, nhưng tóc mai cụt ngủn vẫn khiến chủ bạ chú ý, ngay cả ông già mờ mắt cũng nhận ra rồi, nhưng quả nhiên là tuổi già từng trải, dù thất kinh nhưng không hỏi mà quay đầu sang phía Đổng sư gia. Đổng sư gia làm như không hiểu mặt thản nhiên đứng đó, nhưng cũng mang hàm ý, ta không nói, vậy thì ông đừng hỏi.

Toàn bộ kinh nghiệm làm quan của Lãnh Nghệ đến từ mấy bộ phim truyền hình đời sau, y cũng chẳng biết làm thế là đúng không, cơ mà thể hiện chút quan uy chắc không sai đâu, lên giọng hỏi:” Thế nào? Thời gian qua ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”

“ Hồi bẩm đại nhân, không có ạ, chỉ là chuyện trưng thu thuế, tri phủ lại gửi văn thư thúc giục.” Chủ bạ đáp, người hơi cong xuống, lễ nghi chu đáo:

“ Ừ biết rồi, giờ ta muốn tra cái án mạng kia, ông về làm việc của ông đi, các ngươi nữa, về cả làm việc của mình, không thể cứ kéo hết vào vụ án, còn nhiều việc phải làm, chủ bạ phải vất vả hơn đấy.” Lãnh Nghệ nói một câu khách khí, ngoài phá án thì y đâu biết gì, tất nhiên là phải trông cậy vào người ta rồi:

Quan trọng hơn là Lãnh Nghệ lúc này rất sợ đối diện với “thê tử” của mình, nàng chắc chắn là người khó qua mặt nhất rồi, cho nên muốn trì hoãn thời gian, tranh thủ thu thập thêm thông tin xung quanh.

Câu này làm chủ bạ Khâu Hồng vui vẻ, khom người xuống:” Không dám ạ, vậy ti chức xin cáo từ.”

Nói rồi thi lễ quay về quan thự của mình ngay, xem ra là người cần mẫn.

Lãnh Nghệ không quen biết ai trong số này, nhưng y cũng nhận ra bọn họ cung kính với mình theo một cái kiểu rất hời hợt đối phó, không biết là nguyên cớ gì. Tạm thời bỏ đó chỉ ghi nhớ tướng mạo mấy ti phòng thôi, nghiêm giọng hỏi:” Vũ bộ đầu đâu?”

Một ti phòng đáp:” Chắc là trong ban phòng ạ, thuộc hạ đi gọi.”

Lãnh Nghệ phất tay:” Ừ, gọi hết lại đây.”

Ti phòng không hiểu Lãnh Nghệ bảo gọi hết cả tới là có ý gì, lại không tiện hỏi nhiều, vâng dạ chạy đi.

Lãnh Nghệ nhìn theo hướng hắn chạy, đó là một cửa nhỏ bên đại môn, nói thế xem ra đó chính là ban phòng nơi các bộ khoái ở rồi. Thuận miệng hỏi:” Trong mấy ngày ta không ở nhà, không có chuyện gì chứ?”

Mấy ti phòng đồng loạt khom lưng:” Không có việc gì ạ.”

Qua rồi, không ai nghi ngờ gì, Lãnh Nghệ giờ vững tâm hơn nhiều, chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía trước, lưng thẳng, đầu thẳng, chỉ có đôi mắt là chú ý bốn phía. Ngay đối diện là một đại đường có vài bậc đá, xây cao hơn các nhà khác một chút, đi lên tới nguyệt đài (sân hiên). Bên đại đường có một cái trống lớn, chính là trống kêu oan trong truyền thuyết rồi, trong đại đường có hai giá gỗ hai bên cắm thủy hỏa côn, còn có ít dụng cụ tra tấn.

Nói chung là không xem phim thì đi du lịch cũng thấy cả rồi, chẳng có gì xa lạ lắm, chỉ khác đời sau mấy thứ này được sơn bóng bẩy, lại còn có đèn điện, chứ nơi này tù mù như hoàng hôn, lại có mùi mốc nữa, chẳng thoải mái gì.

Vậy ra đây là đại đường mà huyện thái gia xử án đấy, cái gì trông cũ kỹ, được cái sạch sẽ, Lãnh Nghệ đi lên nguyệt đài đứng lại, quét mắt nhìn qua phía dưới một lượt, cau mày, giọng trầm quát:” Vũ bộ đầu sao tới giờ còn chưa tới?”

Đằng xa liền có một đại hán dẫn theo mười mấy bộ khoái hô lên:” Đại lão gia, thuộc hạ tới rồi ạ.”

Lãnh Nghệ quan sát Vũ bộ đầu, người này tuổi tác chừng tứ tuần, vóc người tầm thước, nhưng đậm người, có thể cảm giác được cơ bắp cuồn cuộn của hắn dưới trang phục bộ khoái, mặt vuông vức, da màu đồng, trông có vài phần uy hiếp.

Theo Đổng sư gia đánh giá thì người này ở nha môn lâu năm, tính hơi thô lỗ, nhưng sảng khoái bộc trực. mắt Lãnh Nghệ nhìn lướt qua mười mấy người đứng dưới thềm khom lưng thi lễ hừ một tiếng:” Lần này bản huyện tới phủ nha diện kiến tri phủ đại nhân, vốn là đi thỉnh cầu gia hạn phá án. Nhưng bản huyện lại nghĩ, đã là án giết người thì không nên trì hoãn dù chỉ một ngày, trì hoãn thêm ngày nào thì khổ chủ thêm đau khổ ngày đó, hơn nữa hung thủ gây án ngay trong nha môn, đó là hành vi khiêu chiến quyền uy quan phủ.”

“Thỉnh cầu trì hoãn là nhận thua đầu hàng! Cho nên bản huyện lập chí, nhất định phải phá án này trong kỳ hạn, đem tội phạm về chịu tội trước pháp luật, lấy lại công bằng cho người chết, để chúng ta nở mày nở mặt.”

Đây là lời động viên tiền chiến mà Lãnh Nghệ nghe lãnh đạo nói nhàm tai, nhưng đó là thời đại của y bị lãnh đạo lừa quá nhiều rồi, chứ thời này cứ tưởng những lời hùng hồn, kích động ấy sẽ được tiếng vỗ tay rào rào. Dè đâu tiếng vỗ tay lác đác, rõ ràng ứng phó cho có, Lãnh Nghệ thầm nghĩ, vị tri huyện mà mình mạo danh uy tín chẳng ra sao.

Nhưng kệ đã, Lãnh Nghệ chỉ Vũ bộ đầu râu ria lởm chởm như cường đạo, nếu đi giữa đường mà gặp tên này bất ngờ nhảy ra thì ai cũng nghĩ là cướp chứ chẳng nghĩ là người của quan phủ:” Người dẫn theo bộ khoái tham dự phá án, theo bản huyện kiểm tra lại hiện trường, cùng nghiên cứu vụ án, những người khác tiếp tục làm việc của mình ... đi đi.”

Vũ bộ đầu đáp lời, nghiêng người sang bên dẫn đường, đi tới nơi xảy ra vụ án. 

Đợi bọn họ đi xa rồi, ti phòng hộ phòng cười lạnh:” Lời hay ho thì ai chả nói được, phải xem bản lĩnh thật thế nào.”

Ti phòng lễ phòng tiếp lời, khinh bỉ ra mặt:” Bản lĩnh thật à? Y mà có bản lĩnh thật đã chẳng khiến nha môn loạn thế này, cũng không thiếu tiền công của chúng ta không trả được.”

Ti phòng hình phòng lắc đầu:” Các vị, không thể nói như thế được, đại lão gia bất đắc dĩ thôi mà, ai mà ngờ được ngài ấy chỉ nhậm chức có vài tháng thôi mà như gặp phải ma ấy, chuyện xúi quẩy cứ nối tiếp nhau, các vị tự hỏi bản thân, mình mà gặp những chuyện đó sẽ thế nào?”

Đây là lời nói thật, cũng là lời công bằng, đầu tiên là đám đại hộ trong huyện sống chết không chịu nộp thuế, chuyện này đỗ lỗi cho huyện lão gia là vớ vẩn, người ta vừa chân ướt chân ráo tới nơi, rõ ràng là đại hộ muốn liên kết với nhau để dằn mặt.

Tiếp đó tiền thuế thu được từ bách tính lại bị lấy trộm, đây là lỗi của bộ khoái nha môn. Đại lão gia không tính toán, bỏ tiền túi ra đền, vậy mà không ngờ tiền mang từ quê nhà tới cũng bị trộm luôn. Không nộp được thuế bị tri phủ gọi tới chửi mắng té tát, phải đem hết đồ đạc đi bán góp tiền bồi thường, nghe nói tiêu hết sạch hồi môn của nương tử, đến váy áo đẹp một chút cũng bán hết, mà trong nhà cũng có giàu có gì cho cam, phụ mẫu không giúp gì được.

Sứt đầu mẻ trán mới xử lý xong mớ bòng bong thuế vụ thì lại gặp phải án mạng, không chỉ ngay trong nha môn, còn là ái thiếp của danh lưu đương địa. Vì khai thông quan hệ, rồi gia hạn phá án, đi vay nặng lãi của phút thương, vì đám đại hộ trong huyện cứ như giao hẹn trước, không ai chịu cho vay tiền.

Bởi thế cho nên mấy tên ti phòng đang định vào hùa chỉ trích Lãnh Nghệ đều không nói nữa, đối lại là bản thân gặp tai bay vạ gió thế này, có khi không chịu nổi mà treo cổ ấy chứ.

Nhưng người ta chỉ đồng cảm thanh cao khi lợi ích của mình không bị đụng chạm thôi, ấy ti phòng không nói, nhưng thư lại phía dưới thì chả quan tâm, làu bàu:” Thư lại nhà người ta theo huyện thái gia có bản lĩnh thì ăn sung mặc sướng, chúng ta thì sao? Nói gì tới mấy thứ xa vời, ngay cả thực ngân (lương) cũng bị y cắt xén.”

“Từ lúc y tới đây, chưa từng phát thực ngân, cứ luôn mồm nói là tháng sau phát, tháng sau phát, rồi tháng nào cũng chẳng phát. Tiểu nhân mặc kệ, tiểu nhân tới nhà đòi, dù sao cùng lắm không làm nữa chứ gì, làm cũng có tiền đâu.”

Thư lại khác hùa vào:” Nói đúng lắm, y lấy thực ngân của chúng ta đi bù vào khoản thuế bị trộm rồi, không còn tiền mà phát đâu.”

Ti phòng công phòng nói:” Y đương nhiên là phải bù vào, án mạng không phá được, cùng lắm là chính tích không tốt, thậm chí là giáng chức, sẽ không mất bát cơm. Nhưng thuế bị mất thì nhất định phải bù, nếu không theo luật coi là tham ô cách chức. Nhà y thì nghèo, không sao giúp được, đành phải dùng thực ngân của chúng ta.”

Tên thư lại đầu tiên hung hăng:” Y làm mất tiền thuế đó là chuyện của y, liên quan gì mà dùng thực ngân của chung, chúng ta cũng phải ăn cơm chứ!”

Thêm tên khác lẩm bẩm:” Y nói tiền thuế bị trộm, ai mà biết có phải là bị trộm không, có khi dùng vào việc khác rồi, kiếm cớ tham ô thực ngân của chúng ta.”

Càng nói bất mãn càng dâng cao, nhất là đám thư lại, đám này ỷ mình có ít chữ nghĩa, tầm mắt cao, không coi tri huyện trẻ ra gì. Thế là chuyện nọ sinh chuyện kia, suy đoán ác ý kiểu nào cũng có, chưa chắc là nghĩ thế thật, nhưng cứ nói cho sướng mồm, bõ ghét.

Chớ coi thường mấy điều này, lời nói xói vàng mà, một người nói, hai người nói rồi nhiều người nói, chuyện không thật cũng thành thật. Đừng nói người ngoài không biết gì, bản thân người nói, nói nhiều không tránh khỏi nảy ra suy nghĩ, có khi là thật đấy, chẳng oan gì đâu.

Ti phòng lễ phòng vuốt râu trầm ngâm, hắng giọng mấy tiếng:” Các vị nên khoan thứ nhiều một chút, vừa rồi lão phu lén hỏi Đổng sư gia, tóc đại lão gia là làm sao? Đổng sư gia nói, tri phủ không đồng ý gia hạn, cũng không nhận lễ vật của đại lão gia, làm đại lão gia quẫn bách tới phát khóc, còn bảo hỏa kế khách sạn lấy kéo, cắt tóc của bản thân, chuẩn bị tìm chỗ xuất gia. May có Đổng sư gia hết lời khuyên can mới bỏ đi ý nghĩ này, người ta tới mức đó rồi, nên ít lời tích đức là hơn.”

Mọi người nghe vậy nhìn nhau, vừa tội lại vừa buồn cười, nhưng muốn cười lại cười không nổi, xem ra huyện thái gia bị ép tới bước đường cùng rồi, nếu không đường đường mệnh quan triều đình mà nghĩ tới chuyện xuất gia.

Ti phòng hình phòng chính là người lên tiếng cảm thông thở dài, xua tay:” Được rồi, đừng ai nói thêm gì nữa, về làm việc cả đi.”

Đám đâu im lặng ai về nhà nấy, chán nản tới chẳng buồn chửi mắng nữa.

Đổng sư gia thấy Lãnh Nghệ về tới nhà môn, tới y phục chưa thay, mặt chưa rửa, thậm chí chưa về nội trạch một chuyến đã trực tiếp tra án, lòng thấy xót xa lẫn bội phục. Ông ta sai hai tên tạo đãi mang hành trang của đại lão gia vào hậu viện trước, mình theo tới nhà xí ở tiền viện nha môn tra án.

Nhà xí nằm trong góc bên cạnh đại môn nha môn, ở đó dùng tường quây thành viện lạc riêng, bên trong chỉ có một gian nhà xí, nam nữ dùng chung, vào đó đóng cửa lại là được.

Hiện trường đơn giản, nhìn một cái là thấy hết rồi.

Lãnh nghệ theo Vũ bộ đầu tới cửa viện lạc, nhìn thấy một con chó vàng mắt khép hờ, tai cụp xuống, cổ đeo xích, nằm bẹp trong bụi cỏ bên đường. Thấy bọn họ tới, con chó hếch mũi lên phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp, nhưng không rời vị trí.

Một vị phó bộ đầu thân hình khôi vĩ quát một tiếng, con chó im re, vẫy vẫy đuôi chạy tới, vòng quanh chân hắn lấy lòng.

Con chó này là thế nào, của người trong nha môn nuôi à? Lãnh Nghệ không biết, nói một câu lấp lửng, tựa đang lẩm bẩm:” Đúng là chó không đổi tính ăn phân, nằm sẵn bên nhà xí đợi.”

Vũ bộ đầu vội nói:” Đại lão gia, con chó này không ăn phân, Đinh bộ đầu mỗi ngày đều lấy cơm thừa cho nó.”

“ Thế à?” Lãnh Nghệ nhìn con chó vàng quấn quanh người cao lớn kia, hẳn là vị phó bộ đầu họ Đinh rồi, người này trẻ hơn Vũ bộ đầu một chút, trông khá tuấn lãng, cao lớn hơn người bình thường một cái đầu, đặc điểm khá dễ nhớ:” Yêu động vật thật đấy.”

Đinh bộ đầu cười, ngồi xuống xoa đầu con chó, con chó ngẩng đầu lên, miệng kêu gừ gừ ra chiều thoải mái lắm.

Lãnh Nghệ đã sai Đổng sư gia đi lấy hồ sơ vụ án mang tới, đứng trong viện lạc xem. Hồ sơ không nhiều, chỉ viết tình hình khám nghiệm thi thể, hình vẽ hiện trường, còn có ghi chép vấn đáp đơn giản của người thân nạn nhân. So với hồ sơ vụ án đời sau thì quá mức sơ sài, đọc cũng không giúp gì được nhiều, mà thực ra y cũng chẳng hiểu hết, mười chữ đoán tới ba bốn.

Viện lạc này không rộng, ba mặt là tường cao, xây dựa vào mé đại môn, mà ban phòng của bộ khoái lại dựa vào một mặt của nhà xí, ngay sau cửa sổ phía sau ban phòng, nhưng có lẽ vì sợ mùi thối bay vào phòng, cửa sổ khép chặt.

Trong viện lạc ngoại trừ nhà xí còn có ruộng rau nhỏ, trồng ít cải trắng, đã bị sương tuyết đầu đông làm sắp chết rét rồi. Ở góc tường bên cạnh ruộng rau có hố phân, bên cạnh đặt một đống thùng phân. Ngoài ra không có kiến trúc nào khác.

Nhà xí có một cái cửa gỗ là lối ra vào duy nhất, bên trong có then cài, hố phân là cái thùng gỗ lớn, một nửa chôn dưới đất, bên trên mắt ván gỗ, chỉ có một chỗ ngồi, không gian khá rộng rãi.

Lãnh Nghệ đối chiếu hiện trường với hình vẽ trong hồ sơ, hình vẽ hiển thị khi đó then cửa được cài từ bên trong, thi thể người chết dựa vào sau cửa, quần bị kéo tới gối, hạ thân bị thương, trong hố xí mò ra được một thanh chùy thủ.

Hay cho vụ giết người trong phòng kín.

Cửa nhà xí dùng từng ván gỗ ghép thành, giống cải cái nha môn này, tuy cũ kỹ, nhưng rất chắc chắn, Lãnh Nghệ kiểm tra rồi, không thể gỡ ván gỗ ra chui vào giết người, có vài khe hở cũng rất nhỏ, đến tay cũng không thể đưa vào.

Khi Lãnh Nghệ đi ra phía sau nhà xí, Vũ bộ đầu úi một tiếng, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ bộ đầu chửi mắng nhấc chân lên, trên dính đầy nước phân. Té ra là nước phân bị đóng băng, lại bị cỏ dại che khuất, Vũ bộ đầu không chú ý nên dẫm phải.

Hai phó bộ đầu không dám cười, cái mặt như táo bón.

Lãnh Nghệ xua tay bảo người khác lui về phía trước, bản thân đứng đó nhìn nước phân tới xuất thần.

Rốt cuộc thủ phạm giết người như thế nào? Lãnh Nghệ không đoán ra được, y thấy tiếc mình xuyên việt khi đang chấp hành nhiệm vụ giải cứu con tin, chứ không phải là đi phá án, không mang theo vali khám nghiệm hiện trường, nếu không lấy vân tay trên then cửa, có khi phát hiện ra điều gì đó. Giờ không có lấy một món thiết bị công cụ hiện đại nào, kiến thức được học quá nửa không thể dùng, chỉ đành dựa vào cái đầu suy luận thôi.

Lãnh Nghệ suy nghĩ nửa ngày trời không có kết quả, quay lại đúng chuyên môn, bất tri bất giác nhập vai rồi, lệnh:” Đi gọi người phát hiện thi thể tới đây, ta có điều muốn hỏi.”

Vũ bộ đầu vội nói:” Bẩm đại lão gia, phát hiện ra thi thể là nha hoàn Hạnh Hoa của người chết, sống ở thôn Khổ Lý, cách 30 dặm, bây giờ không cách nào đi gọi.”

Lãnh Nghệ lại xem kỹ lời khai của người báo án, khi đó nha hoàn Hạnh Hoa đợi ở trước nhà xí, đợi mãi không thấy ra liền đi xem. Kết quả phát hiện cửa nhà xí đẩy không ra, gọi không đáp, liền chạy tới ban phòng gọi người. Đinh bộ đầu dùng đao chém ván gỗ bên cạnh bảo nha hoàn Hạnh Hoa đưa tay vào rút then cài. Mở cửa ra phát hiện tiểu thiếp chết trong nhà xí rồi.

“ Bản huyện cần hỏi lại nhân chứng quan trọng, cũng chính là nha hoàn Hạnh Hoa, các ngươi sáng mai theo ta tới thông Khổ Lý.”

Hai vị phó bộ đầu không nói gì, Vũ bộ đầu lại lẩm bẩm như không muốn:” Chẳng phải lần trước đại lão gia đã hỏi ả ta rồi sao?”

Lông mày rậm của Lãnh Nghệ nhướng lên:” Bản huyện đã nói rõ ràng rồi, vụ án này ta muốn tra lại, tất cả nhân chứng cũng phải hỏi lại, kiểm tra từng manh mối một. Chưa nghe rõ sao?”

“ Thuộc hạ rõ rồi.” Vũ bộ đầu không dám nói gì thêm:

“ Thi thể người bị hại đâu?”

“ Đã trả cho Lại viên ngoại, giờ nhiều ngày trôi qua, hẳn đã an táng rồi.”

Tống phó bộ đầu ở bên bất ngờ nói vào:” Khả năng là chưa đâu, nghe nói Lại viên ngoài rất yêu thương tiểu thiếp này, có lẽ linh cữu sẽ để một thời gian.”

Vũ bộ đầu tỏ ra khó chịu với phó bộ đầu nói trái ý mình, trừng mắt lên:” Ngươi nhìn thấy rồi à?”

“ Không, thuộc hạ chỉ nghĩ thế thôi.”

“ Ngươi nghĩ ra? Đây là án mạng, biết không hả? Ngươi lại dùng suy nghĩ của mình mà phán bừa phán bậy à?”

Tống phó bộ đầu Tống không nói nữa.

Lãnh Nghệ hơi nheo mắt nhìn Tống bộ đầu, người này cao gầy, mặt có phần khắc khổ, gần mang tai có vết xẹo giống đao chém, xem ra là người từng trải, nghiêm giọng nói:” Hắn có ý nghĩ, đương nhiên có thể nói ra, ai có cái nhìn khác về vụ án đều có thể nói.”

“ Dạ dạ.” Vũ bộ đầu hậm hực cúi đầu, mắt lườm viên phó bộ đầu kia:

Lãnh Nghệ phất tay:” Đi nào, tới ban phòng của các ngươi ngồi, thuận tiện thảo luận vụ án này.”

Đám Vũ bộ đầu liền mời Lãnh Nghệ tới ban phòng bộ khoái, ban phòng này có mấy gian nhà trệt, trong đó gian lớn nhất là để các bộ khoái làm việc, hai gian nhỏ hơn thì Vũ bộ đầu một mình một gian, hai vị phó bộ đầu chung một gian.

Lãnh Nghệ không để mất nhiều thời gian, ngồi xuống là nói luôn với ba bộ đầu:” Hiện giờ vụ án đã phát sinh nhiều ngày, ta nghĩ các ngươi hẳn là cũng đã có cái nhìn của mình. Nói đi, để bản huyện nghe xem sao, sai nói trước nào?”

Vũ bộ đầu hắng giọng:” Để thuộc hạ nói trước, thuộc hạ thấy không phải người của nha môn chúng ta làm. Tuy vụ án xảy ra ở trong nha môn, nhưng thuộc hạ ở nha môn huyện Âm Lăng này 20 năm rồi, dù người trong nha môn đã thay hết người này tới người khác, thuộc hạ đều biết rõ từng người, không ai tàn ác như thế ... Đây là hành vi chỉ thứ súc sinh mới làm ra được! Nếu là có thì thuộc hạ đã nhìn ra, không thể qua được đôi mắt của thuộc hạ.”

Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu, không tán thành lời này:” Người tốt người xấu không khắc trên mặt, phá án coi trọng chứng cứ, không nên dựa vào cảm tính bỏ sót vấn đề.” 

Vũ bộ đầu không phục, ưỡn ngực lên:” Đại lão gia, nếu lần này thuộc hạ sai, sẽ dập đầu nhận lỗi trước mặt mọi người!”

“ Không cần làm thế.” Lãnh Nghệ nhẹ nhàng đối diện với sự hùng hổ của hắn, tiếp tục hỏi:” Ngươi nghĩ không phải là người của nha môn, vậy hung thủ là ai?”

Vũ bộ đầu cố chấp nói:” Chuyện này thuộc hạ không biết, có điều thuộc hạ khẳng định tuyệt đối không phải người nha môn làm.”

Lãnh Nghệ cũng thông cảm cho hắn, đối lại là bản thân, không ai muốn nghi ngờ chiến hữu của mình, song vẫn nói:” Ngươi thân là bộ đầu, phá án thuộc chức trách của ngươi, đối với vụ án, đặc biệt là án mạng cần phải có phương pháp để thao tác, chứ không phải dùng miệng nói chung chung hời hợt. Chẳng những cần biết không thể là nhóm người nào, còn phải biết khả năng là nhóm người nào, như thế mới khoanh vùng được hiềm nghi, như vậy điều tra mới có mục tiêu.”

“ Thì huyện Âm Lăng của chúng ta là nơi đi đầy, dân phong hung hãn. Chuyện ẩu đả giết người không phải hiếm hoi gì. Thuộc hạ cũng xử lý không ít hung án ngay giữa đường xá, có điều trước kia cơ bản đều là ẩu đả dẫn tới giết người, hung thủ ở ngay đó, dù có bỏ trốn thì cũng biết rõ là ai. Còn cái chuyện giết người trong phòng thế này quá cổ quái, thuộc hạ lần đầu gặp được. À, đừng nói là gặp, trước kia còn chưa từng nghe thấy.” Vũ bộ đầu bao biện:

Hai phó bộ đầu lần này cũng gật đầu biểu thị tán đồng, chuyện ly kỳ cổ quái thế này ra quán rượu ba hoa có khi chả ai tin.

Thế thì lạ thật, Lãnh Nghệ vô thức đưa tay nhéo cằm:” Vụ án này vô cùng kỳ quái, nhưng nếu đã gặp phải rồi thì cần nghĩ cách phá. Cho nên cứ nói ý kiến của ngươi với vụ án đi, nên phá thế nào, nghĩ sao nói vậy, không cần quan tâm tới đúng sai.”

“ Nếu bảo thuộc hạ nói thì hẳn là đám lưu manh vô lại giả vờ tới nha môn làm việc, nghe nha hoàn đi cùng người chết nói, hôm đó bọn họ tới nha môn tìm đại lão gia ngài cầu xin. Năm nay thu hoạch không tốt, tiền tô không được là bao nên muốn xin giảm thuế. Đại lão gia không đồng ý, họ liền ra về. Khi đi qua đây tiểu thiếp kia nói muốn đi nhà xí. Hẳn là bị bọn lưu manh nhìn thấy, thèm khát dung mạo xinh đẹp của ả liền bám theo, lừa mở cửa, dùng dao uy hiếp. Sau khi cưỡng gian xong liền giết người bịt miệng rồi bỏ trốn.” Vũ bộ đầu trả lời lưu loát:

Lãnh Nghệ hỏi:” Vậy ngươi đã điều tra trong đám lưu manh bản huyện chưa?”

“ Thuộc hạ tra rồi, con mẹ nó, không một đứa nào thừa nhận, thuộc hạ bắt một đám về tra khảo, có hai đứa thừa nhận, nhưng thuật lại quá trình gây án thì râu ông nọ cắm cằm bà kia. Đổng sư gia không cho lấy chúng ra gánh tội, nên thuộc hạ thả rồi. “ Vũ bộ đầu trước mặt huyện thái gia cũng vẫn chửi bậy không kiêng dè gì:

Tuy làm bừa làm bãi một chút, ít nhất thì cũng làm rồi, không ngồi chơi, cho thấy đây là người có trách nhiệm. Lãnh Nghệ tán thưởng, song vẫn cảnh cáo:” Bản huyện cảnh cáo ngươi, sau này không được tra tấn bức cung phạm nhân! Nếu không bản huyện đuổi ngươi, nghe rõ chưa?”

Vũ bộ đầu sửng sốt:” Vì sao ạ?”

Ở cổ đại, tra tấn bức cung là hợp pháp, thậm chí là được cổ vũ, vì thế mà vô số dụng cụ tra tấn cổ quái ra đời, lao ngục tự hào vì có phương pháp tra tấn khác người. Vậy mà sao ở đây lại không cho, còn lấy cả đuổi việc ra uy hiếp? Vũ bộ đầu thực sự không hiểu nổi.

“ Chẳng vì sao cả.” Lãnh Nghệ không rảnh nói tới văn minh chấp pháp với hắn, người thời xưa chưa tiếp nhận nổi khái niệm đấy, lạnh lùng nói:” Địa bàn của ta, ta định đoạt, ai không muốn làm có thể đi ngay.”

Câu nói này làm Vũ bộ đầu sặc luôn lời trong miệng không nói được gì, quay đầu sang bên.

Lãnh Nghệ không nói chơi, quay sang Đổng sư gia:” Sư gia thay ta đem lời này truyền cho toàn bộ mọi người ở nha môn, nếu phát hiện ra ai tùy tiện tra tấn phạm nhân, toàn bộ khai trừ! Tuyệt không khoan dung.”

Đổng sư gia vội đứng dậy nhận lệnh.

Hai vị phó bộ đầu thì một họ Đinh, một họ Tống, nếu họ Đinh là người cao lớn nuôi chó, vậy người tướng mạo hết sức bình thường có vết xẹo gần mang tai kia hẳn là họ Tống rồi, Lãnh Nghệ điểm danh:” Tống bộ đầu có ý kiến gì không?”

Quả nhiên đúng người rồi, Tống bộ đầu khom người thấy:” Thuộc hạ cho rằng nếu hung thủ không thể vào nhà xí gây án thì chỉ có một khả năng.”

Một thám tử trứ danh đã nói "khi đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng còn lại, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật. " Lãnh Nghệ tiếp lời luôn:” Tự sát phải không?”

Tống bộ đầu gật đầu:” Vâng, thuộc hạ thực sự không nghĩ ra có cách nào vào phòng kín giết người, sau đó rời đi được. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này hợp lý nhất.”

Vũ bộ đầu giở cái giọng điệu quái gở:” Thế thì đơn giản rồi, cứ báo lên trên tự sát là xong. Ha ha, có điều Lại viên ngoại không nghĩ thế, Liêu tri phủ cũng không tin đâu.”

Nãy giờ chỉ có Đinh bộ đầu chưa nói gì, Lãnh Nghệ quay sang hắn:” Còn ý kiến của ngươi thì sao?”

Đinh bộ đầu cao rao, dù ngồi cũng hơn hẳn người khác nửa cái đầu, chắp tay một cái.” Thuộc hạ đồng ý với Tống bộ đầu, không ai có thể vào được thì chỉ có thể là tự sát, còn vì sao lại chọn cách tự sát như thế thì chỉ cô ta mới biết.”

Lãnh Nghệ gật đầu, tiếp nhận ý kiến này, đây là một khả năng không thể loại bỏ.

Vũ bộ đầu mắt đảo trái phải, hỏi:” Vậy đại lão gia có cao kiến gì?”

Lãnh Nghệ không quan tâm hắn có ý gì khi hỏi câu này, y coi đây là buổi thảo luận nghiên cứu vụ án thông thường:” Hiện giờ ta cũng khuynh hướng cô ta bị giết, vì tự sát thì có quá nhiều chỗ không giải thích trọn vẹn được. Còn nếu là bị giết, vậy chỉ cần cởi bỏ một câu đố ... Làm sao có thể vào mật thất giết người? Giải được câu đó này, mọi nghi vấn đều được cởi bỏ.”

“ Vậy đại lão gia đã nghĩ ra chưa?”

“ Nếu ta nghĩ ra rồi còn gọi các ngươi tới đây thảo luận làm cái gì? Ài, thật đau đầu ... Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sáng mai chúng ta tới thôn Khổ Lý.”

Ba người kia vâng lời.

Tìm hiểu vụ án vậy là xong, Lãnh Nghệ quay sang Đổng sư gia:” Sư gia theo ta tới nội trạch một chuyến.”

Đổng sư gia biết vì sao Lãnh Nghệ muốn mình đi cùng, chuyện này ông ta đã đồng ý rồi.

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play