Cổng thành đã ở trước mặt, ra vào thành đa phần là người trong núi, nhìn là nhận ra ngay, đầu họ quấn khăn trắng, người đeo gánh, người đeo sọt mây lớn, y phục đều dùng dây thừng bó chặt ống tay áo, ống quần, như thế tiện đi đường, có lẽ vì buổi chiều rồi nên ai nấy bước chân đều vội vã.

Ở cổng thành có hai tên binh sĩ, lười biếng nấp trong cổng tránh mưa, hai cây trường thương vứt bừa bên cạnh, chẳng biết trâu nhà ai đi qua phẹt cho một bãi phân lớn. tên binh sĩ ngồi trên cái ghế xiêu vẹo chẳng hề hay biết, vẫn đầu ngó ra ngoài, tán phét với tên còn lại, kệ người ta ra ra vào vào thoải mái, chẳng kiểm tra, khác hẳn với thành Ba Châu canh phòng nghiêm ngặt.

Có điều xe ngựa của đám Lãnh Nghệ vừa tới, hai binh sĩ liền nhận ra xe của huyện thái gia ngay, vội vàng đứng dậy, sau đó nhớ tới trường thương định lấy thì mới phát hiện con trâu khốn kiếp nhà ai tương một bãi lớn lên trên rồi. Miệng thì chửi bới vẫn phải nhặt, rũ cho rơi phân trâu bên trên, kệ mùi thối, đặt dựa vào vài, lưng ưỡn thẳng tắp.

Lãnh Nghệ vén rèm xe lên, khẽ gật đầu với họ.

Xe ngựa đi vào thành, lúc này mới thấy được mức độ tệ hại của huyện thành vùng bán sơn địa này, nhà thấp lè tè, cái nào cái nấy xập xệ, lợp ngói thì ít, lợp cỏ thì nhiều, có vài cài nhà hai tầng nhưng là kiểu nhà sàn gỗ, họa hoằn lắm mới thấy được một hai đại trạch, tức là loại nhà có tường bao quanh.

Một chữ thôi, nghèo, nghèo không tả nổi.

Điều duy nhất làm Lãnh Nghệ thấy an ủi là rất nhiều cây, mà cây to phải hai người ôm cũng không ít, như từng cái ô cực lớn che chở cho những căn nhà cũ nát phía dưới, trông bớt thê thảm.

Đường chính xuyên qua thành được lát đá hẳn hoi, có điều xếp không chỉnh tề cho lắm, viên đá cái cao cái thấp, có chỗ thì dập nát tàn khuyết không được tu bổ, có chỗ lõm sâu xuống phải đặt ván gỗ qua đi tạm. Nhà cửa sát đường chính có khá hơn, đều là nhà gỗ hai tầng, tầng dưới là cửa hiệu, đơn sơ lắm, lấy luôn cánh cửa với hai cái ghế kê thế là thành quầy hàng rồi. Bên ngoài bày hàng hóa, trên lầu và sân sau là nơi ở chủ quán.

Từng ô cửa sổ sát đường được dùng những đoạn trúc xanh dựng lên, không biết có lúc nào đó một đoạn trúc xanh rơi xuống, đập vào đầu công tử ca đi trên đường, vì thế lại xuất hiện câu chuyện Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên không?

Xe ngựa đi chòng chành đi trên con đường mấp mô, kéo xe là hai con ngựa vừa gầy vừa nhỏ, chẳng to hơn con lừa là mấy, ấy vậy mà mã phu oai hơn cả đang lái Mercedes, cầm roi quát tháo người đi đường:” Tránh đường, tránh đường, xe của đại lão gia tới, mau tránh đường.”

Cảnh này trong phim ảnh thấy nhiều rồi, toàn là nha dịch cầm côn đi trước mở đường, oai phong lẫm liệt lắm, đến lượt mình lại chỉ có một tên mã phu tướng mạo không tốt, thái độ như ác nô là giàu bất nhân, nói khí thế chẳng bằng nói là chướng mắt.

Ấy thế mà tên mã phu tưởng thế là hay ho lắm, quát tháo nhiệt tình, người đi đường vội vã né tránh, không ai dám tỏ vẻ bất mãn, cung kính cúi đầu đứng bên đường, làm Lãnh Nghệ cảm giác được quyền uy của quan phủ.

Gần rồi, gần lắm rồi, từ xa xa Lãnh Nghệ đã thấy kiến trúc mái cong xây cao hơn hẳn nơi khác, tim y không tự chủ được đập mạnh hơn, y sắp phải đối diện với rất nhiều người nhận biết mình, thành bại sắp được quyết định. Qua mặt được họ, từ nay trở đi y sẽ là tri huyện, không khác gì thổ hoàng đế một cõi, nếu mà bị lộ …

Cảm giác môi khô hơn mấy phần.

Xe ngựa đỗ trước một cái đại môn cũng cũ nát nốt, Lãnh Nghệ thầm hít sâu một hơi vén rèm lên nhìn, chỉ thấy trên đại môn treo tấm biển gõ đào cũ kỹ, dùng kiểu chữ Lệ viết "Huyện nha Âm Lăng". Bậc đá sứt sẹo nứt vỡ, nhưng mặt đá lại mài nhẵn bóng, niên đại chắc là phải xa xưa lắm rồi.

Hai bên đại một là hai tạo đãi (sai dịch) áo đen, hông đeo đao, lười nhác ngồi trên lan can đá của bậc thềm. Nhìn thấy xe ngựa tới mới chạy ra khom lưng chào hỏi:” Đại lão gia đã về ... Hả tóc của ngài ...”

Đổng sư gia trừng mắt nát át đi:” Chuyện của lão gia, tới lượt ngươi hỏi à?”

“ Dạ dạ.” Tạo đãi không dám lắm lời nữa, vội vàng nhận lấy hành lý của đại lão gia và sư gia do mã phu đưa cho:

Bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần qua được cửa này thôi, sau này dù có người nảy sinh nghi ngờ với mình cũng không dám tùy tiện nhận định. Người nha môn không nghi ngờ, người khác tất nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ rồi.

Nhớ, mình là Lãnh Nghệ, mình chính là Lãnh Nghệ, tri huyện Âm Lăng.

Lãnh Nghệ lòng cồn cào liên tục thẩm nhủ với bản thân như thế, đủng đỉnh xuống xe ngựa, y cũng chẳng nhìn ngang ngó dọc, tố chất tâm lý của một hình cảnh rất cao, nên y dù lòng hồi hộp muốn chết, y vẫn kiểm soát tốt cơ mặt bản thân, không để lộ ra chút sơ hở nào.

Sải bước vững vàng đi qua đại môn, cứ như mình chính là chủ nhân nơi này. Bên trong là tấm tường chắn, trên dán ít văn thư cáo thị, có vài bách tính mặc áo vải thô tối màu đang đứng đó chỉ trỏ, còn có người cầm giấy chép lại thông báo của nha môn dán ở trên tường, bọn họ vừa thấy nguyện thái gia tới liền không dám ồn ào, khom người tránh sang bên.

Không biết viên quan mà mình thay thế trước kia đối đãi với bách tính ra sao, thân thiện hay hà khắc? Nhưng dù thế nào người đọc sách thời xưa luôn cao hơn người khác một bậc, nên Lãnh Nghệ không làm bất kỳ hành vi nào gây chú ý, đầu hơi ngẩng lên đi vòng qua tường chắn như không nhìn thấy bọn họ.

Sau tường chắn là một cái sân rất lớn, hai bên có hai dãy phòng, ở cửa treo sáu tấm biển " Lại, hộ, lễ, binh, hình, công", chính là nha môn lục bộ trong truyền thuyết rồi, bọn họ phụ trách toàn bộ chính vụ tương quan toàn huyện. Trong các phòng lúc này có các thư lại đang bận bịu, có người dân tới nha môn làm việc, xem ra công việc vẫn đâu vào đó.

Người phụ trách các phòng là ti phòng, biết huyện thái gia đã về, vội vàng ra nghênh đón, khom người nói đại lão gia vất vả rồi, thư lại ai không bận việc cũng đi theo ra sân nghênh đón.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play