Tiêu là dòng họ rất bình thường, dõi mắt ra thiên hạ, số người họ Tiêu nhiều không đếm xuể.
Nhưng đặt trong Thiên Khải Thành, họ Tiêu lại rất khác. Hoàng đế Bắc Ly họ Tiêu, trong Thiên Khải Thành, chỉ có một họ Tiêu, Tiêu của hoàng tộc họ Tiêu.
“Tiêu?” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Ta nghe nói trong thế hệ này có một vị lục hoàng tử, thiên phú võ học cực cao.”
“Đó là đồ đệ này của ta, lục hoàng tử Bắc Ly, Tiêu Sở Hà.” Bạch Hổ Sứ mỉm cười vỗ vai vị thiếu niên bên cạnh: “Đừng thấy hắn trẻ tuổi mà coi thường, vào Thiên Cảnh cũng chỉ còn một bước thôi.”
“Chẳng hay lục hoàng tử điện hạ và Bạch Hổ Sứ tới thăm nơi này có việc gì?”
Bạch Hổ Sứ duỗi người: “Không có chuyện gì cả, chỉ muốn xem xem Ám Hà Chấp Tán Quỷ nổi danh thiên hạ rốt cuộc có thực lực ra sao!” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên rút thanh trường côn bên hông ra, lao về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ khẽ cúi người, nắm chặt cán dù trong tay. Bạch Hổ Sứ không giống những đối thủ khác, nếu muốn giao chiến với hắn, vậy từ đầu phải dùng sát chiêu mạnh nhất.
“Mộ Vũ, lui ra.” Tô Triết vung phật trượng, đánh thẳng vào trường côn của Bạch Hổ Sứ. Vòng vàng trên phật trượng rung động leng keng, hắn nhìn phù triện trên trường côn, ánh mắt sáng bừng lên: “Đây lòa Vô Cực côn!”
“Tô tiên sinh thật uyên bác.” Bạch Hổ Sứ nâng côn, vẽ ra một đóa hoa giữa không trung, tiếp đó đóa hoa côn đó biến thành trăm đóa, ngàn đóa, cực kỳ rực rỡ, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành một luồng côn phong cực kỳ mãnh liệt, nện thẳng xuống đầu Tô Triết.
Tô Triết giậm phật trượng xuống đất, vung hai tay lên. Tất cả vòng vàng trên phật trượng đều bay ra tứ tán, nhanh chóng lượn vòng quanh người hắn, tạo
thành một lá chắn. Chỉ nghe “choang” một tiếng, luồng côn phong đánh lên vòng vàng, hơn mười vòng vàng rơi xuống đất, tan thành từng mảnh nhỏ, còn Bạch Hổ Sứ cũng cầm vô cục cônlùi liền ba bước.
“Nghe nói sau trận Thiên Huyết Hà ngươi đã là nửa phế nhân.” Bạch Hổ Sứ nâng mặt nạ của mình.
“Mấy chuyện đồn đại, đáng tin được bao nhiêu.” Tô Triết cười nói.
“Tin tức ở chỗ ta chưa bao giờ là lời đồn.” Bạch Hổ Sứ mỉm cười: “Sở Hà, con cũng hoạt động thân thể đi.”
“Chờ câu này của sư phụ lâu lắm rồi!” Tiêu Sở Hà nghe vậy vui mừng, lập tức rút trường kiếm bên hông ra chỉ vào Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cả kinh, thiếu niên này tuy chưa tới tuổi vấn tóc, nhưng kiếm đầu tiên chém ra đã mang theo khí sát phạt cường đại. Hắn vung dù lên đỡ, nan dù rung động, giấy dù lập tức vỡ vụn. Hắn kinh ngạc: “Kiếm pháp của ngươi là...”
“Đại hoàng đế khai quốc của Bắc Ly, Tiêu Nghị truyền lại, Liệt Quốc kiếm pháp!” Tiêu Sở Hà lại thi triển một kiếm với Tô Mộ Vũ: “Mời Tô tiền bối xuất kiếm!”
“Hóa ra là Liệt Quốc kiếm pháp.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu: “Kiếm pháp khó luyện thành nhất trên thế gian, còn được ca ngợi là kiếm pháp sát phạt đệ nhất thế gian. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã học được Liệt Quốc kiếm pháp.”
“Tiền bối đúng là hiểu kiếm.” Tiêu Sở Hà tiếp tục xuất kiếm đánh tới, nhưng Tô Mộ Vũ chỉ dùng dù chống cự, không thật sự xuất kiếm.
“Phụ thân ta mới là hiểu kiếm, đó là ông nói với ta. Nghe nói bộ kiếm pháp này mạnh mẽ bá đạo, thanh kiếm bình thường thậm chí không thể thi triển kiếm pháp này. Năm xưa đại hoàng đế Tiêu Nghị cầm trong tay Thiên Trảm kiếm, phối hợp với Liệt Quốc kiếm pháp, trong thiên hạ hầu như không ai địch nổi. Nói vậy thanh kiếm trong tay lục hoàng tử điện hạ cũng không phải vật phàm?” Tô Mộ Vũ vừa lùi vừa nói.
“Đây là thanh kiếm thúc thúc cho ta mượn dùng, Hạo Khuyết kiếm.” Tiêu Sở Hà trả lời.
“Hóa ra là Hạo Khuyết kiếm của Lang Gia Vương, đứng trong Danh Kiếm Phổ, chẳng trách thi triển được Liệt Quốc kiếm pháp này.” Tô Mộ Vũ tán thưởng.
Tiêu Sở Hà lại khá bực bội, hắn đã đánh liền mười mấy chiêu nhưng người trước mặt chỉ không ngừng né tránh, rõ ràng không muốn giao chiến với mình. Hắn bất đắc dĩ nói: “Tiền bối cảm thấy ta không có tư cách giao chiến với ngài?”
Tô Triết và Bạch Hổ Sứ còn đang giằng co, tuy Tô Triết vẫn cười rất hờ hững, nhưng xương sườn đã đau ê ẩm.
Sau trận chiến Thiên Huyết Hà, hắn đã là nửa phế nhân. Đúng là đây không phải lời đồn mà là sự thật. Nếu không hắn đã chẳng rời khỏi chức vị Khôi. Hắn đã không còn át chủ bài liều mạng như năm xưa.
Còn Bạch Hổ Sứ thần sắc thoải mái, giọng điệu ung dung: “Chúng ta giao chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn, hay là xem bọn họ đi.”
“Chết mất một hoàng tử thiên phú xuất sắc, sẽ là trọng tội ra sao?” Tô Triết hỏi.
“Thế thì phải xem các ngươi to gan tới mức nào?” Bạch Hổ Sứ khẽ mỉm cười.
“Xuất kiếm!” Tiêu Sở Hà hét lớn một kiếm, nâng Hạo Khuyết kiếm chém ra, bàn ghế lập tức vỡ nát, một luồng kiếm khí sắc bén vô cùng đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Lần này, hắn không còn đường lùi.
Tô Mộ Vũ nghiêng người, ngón tay kẹp lên mặt dù một cái, trực tiếp rút một lưỡi kiếm ra rồi vung lên phía trước. Lưỡi kiếm đụng phải luồng kiếm khí Liệt Quốc kia, dần dần bị mài thành bộ phấn. Nhưng Tô Mộ Vũ lại giơ tay trái, lại một lưỡi kiếm xuất hiện trên tay hắn, sau khi nhận lấy lưỡi kiếm đó, hắn tung người nhảy lên, đã tới bên cạnh Tiêu Sở Hà.
Sau đó hắn dừng lại.
Mũi kiếm bên tay trái của hắn chỉ vào trước ngực Tiêu Sở Hà.
Vô Cực côn của Bạch Hổ Sứ đặt sau lưng hắn, còn phật trượng của Tô Triết thì giơ lên cao. Tiêu Sở Hà liếm môi: “Kiếm thuật của tiền bối rất cao cường.”
Tô Mộ Vũ chẳng buồn để ý tới những người khác, trực tiếp cắm mũi kiếm trong tay xuống đất: “Đây không phải kiếm thuật, đây là thuật giết người.”
“Đi thôi, đồ đệ. Bây giờ thì biết thế nào là trên trời còn có trời, trên người còn có người rồi chứ?” Bạch Hổ Sứ lao tới, trực tiếp xách cổ áo Tiêu Sở Hà,
kéo hắn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Sau khi hạ xuống đất, sắc mặt Tiêu Sở Hà không chút chán nản: “Chẳng trách lúc trước sư phụ mô tả về hắn lợi hại như vậy, kiếm pháp rất cao siêu.”
“Người kia đã nói rồi, đó không phải kiếm pháp mà là thuật giết người.” Bạch Hổ Sứ xoa đầu Tiêu Sở Hà: “Tuy kiếm pháp của con rất cao, thiên phú rất tốt, nhưng chưa từng trải qua sinh tử, cho nên ta dẫn con tới cho con thấy thế nào mới là quyết đấu sinh tử.”
Tiêu Sở Hà đầu tiên sửng sốt, tiếp đó nhíu mày trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Đợi sau khi đồ đệ trở về, sẽ suy nghĩ kỹ càng lại trận chiến vừa rồi. Hóa ra lần này sư phụ chỉ mang ta tới rèn luyện.”
“Chỉ là tiện tay mà thôi, chủ yếu là kiếm thêm tin tức.” Bạch Hổ Sứ lấy từ trong lòng ra một quyển sổ, một cây bút nhỏ, chậm rãi viết vài chữ lên đó.
“Tin tức gì?” Tiêu Sở Hà hỏi.
“Tô Triết đã không còn là Tô Triết năm xưa.” Bạch Hổ Sứ nói đầy ẩn ý: “Nhưng Tô Mộ Vũ, so với năm đó, lại càng mạnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT