Lang Gia Vương phủ.

Nam tử mặc trường bào màu xanh lá ngồi trong sân uống trà, gương mặt hắn nho nhã, trường bào rủ xuống đất, mang vẻ lười biếng và thanh nhàn, hoàn toàn không giống vị vương gia quân ngũ mà mọi người vẫn đồn đại. Nhưng khi hắn buông phần báo cáo quân sự kia xuống, hai hàng mi kiếm nhướn lên, vẻ sắc bén vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Chỉ có vậy?” Tiêu Nhược Phong hỏi binh sĩ đưa báo cáo. Binh sĩ gật đầu: “Chỉ có vậy.”

“Nhị sư huynh nói thì rõ lắm mà viết báo cáo quân sự thì tiếc chữ như vàng...” Tiêu Nhược Phong lắc đầu liên tục: “Bao năm rồi vẫn không thay đổi.”

“Vì ngày thường toàn chuyện lặt vặt cho nên không muốn nói nhiều, báo cáo quân sự là nói tới tình hình trong quân đội, mỗi chữ đều liên quan tới rất nhiều tính mạng, đương nhiên phải tiếc chữ như vàng.” Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên ở ngoài sân.

“Tâm Nguyệt tỷ tỷ tới.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười đứng dậy, bảo binh sĩ thu hồi báo cáo rồi lùi xuống. Lý Tâm Nguyệt vào trong sân, nhìn Tiêu Nhược Phong: “Xem ra mấy ngày nay ngươi nhàn nhã nhỉ?”

Tiêu Nhược Phong gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng: “Tỷ tỷ lại tới hỏi tội à?

Xin lỗi xin lỗi, lần này lại bảo nhị sư huynh dẫn quân, đáng lẽ nên là ta làm.”

“Chỉ đùa chút thôi, đừng sợ.” Lý Tâm Nguyệt ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Ta biết vì sao ngươi không muốn đi.”

Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Gần đây trong triều có nhiều sự vụ, chẳng bao lâu nữa là đại yết triều, đúng là có rất nhiều việc cần làm.”

“Chuyện nhỏ như đại yết triều mà cũng tới phiên ngươi nhọc lòng hay sao. Chẳng qua là ngươi sợ lại dẫn quân thắng trận.” Lý Tâm Nguyệt thở dài: “Quân công của ngươi hiện giờ, đưa mắt nhìn khắp các triều đại, ngoài khai quốc hoàng đế Tiêu Nghị và Thiên Võ Đế Tiêu Thiên Hà, có ai sánh bằng ngươi? Nếu lại thắng tiếp trận này..”

“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, nói tới đây thôi.” Tiêu Nhược Phong gõ nhẹ chén trà lên bàn.

“Ngươi ấy, lúc nào cũng giấu những chuyện buồn trong lòng.” Lý Tâm Nguyệt lắc đầu nói: “Ngươi sống qúa mệt mỏi, cứ như vậy khéo uất ức quá hóa thành tâm bệnh mất. Có chuyện gì mà không thể nói thẳng, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng là ngươi nhường cho hắn cơ mà.”

Tiêu Nhược Phong khẽ cau mày, vốn định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Thôi thôi, ta không nhắc lại nữa. Ta chỉ nhắc nhở ngươi, có một số lời nói ra ngoài còn hơn chất chứa trong lòng.” Lý Tâm Nguyệt uống một chén trà. “Ta tới tìm ngươi là có một chuyện cần nói.”

“Chuyện gì mà tỷ phải đích thân tới nói?” Tiêu Nhược Phong hỏi.

“Trong Ám Hà có người vào Thiên Khải Thành.” Lý Tâm Nguyệt trầm giọng nói.

Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Ta đã biết. Trước khi nhị sư huynh rời khỏi Thiên Khải Thành đã gặp người đó. Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, ta cũng nghe tiểu sư đệ nhắc tới hắn, hình như đánh giá hắn không tệ lắm.”

“Đúng vậy. Vốn dĩ chỉ có một mình hắn vào Thiên Khải, ta cảm thấy đây không coi là chuyện lớn gì. Nhưng đêm hôm qua ta lại gặp một người khác. Tô Triết của Tô gia, từng là cao thủ đệ nhất Tô gia. Năm xưa trong trận Huyết Thiên Hà, một mình hắn giết tới chín mươi sáu cao thủ nhất lưu.” Tâm kiếm bên hông Lý Tâm Nguyệt ngâm vang: “Là một kẻ tàn nhẫn.”

“Ám Hà?” Tiêu Nhược Phong vuốt ve chén trà trong tay: “Bọn họ đi đến đâu cũng chỉ có một mục đích, đó là giết người. Ta từng gặp Tô Triết trên đường hộ tống Trấn Tây Hầu tới Thiên Khải Thành. Năm đó Ám Hà Tạ gia nhận ủy thác ám sát Trấn Tây Hầu, sau đó Tô Triết lại mang theo Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ tới, trực tiếp cắt ngang nhiệm vụ đó.”

“Giang hồ đồn đại, Ám Hà có thể nhận bất cứ ủy thác giết người nào, bao gồm cả hoàng đế.” Lý Tâm Nguyệt hạ thấp giọng nói: “Liệu có phải bọn họ tới đây là để giết ngươi không?”

“Giết ta?” Lang Gia Vương mỉm cười lắc đầu: “Vì sao ngươi lại cảm thấy là ta? Ta bị người khác căm ghét như vậy sao?”

“Sự tồn tại của ngươi uy hiếp lợi ích của quá nhiều người. Trấn Tây Hầu tay nắm binh quyền nhưng lại ở phía tây xa xôi, còn Ngươi lại ở hoàng thành, cũng như Diệp đại tướng quân năm xưa.” Lý Tâm Nguyệt trả lời.

“Sao vòng vèo một hồi lại nói về...” Lang Gia Vương cười khổ.

Trong quán trọ, Tô Triết nhẹ nhàng gõ vòng vàng trên phật trượng: “Tức là ngươi định đi ám sát Lang Gia Vương thật à?”

“Trước Đề Hồn Điện, ta có nguyên tắc ba không nhận, mà Lang Gia Vương vốn không phải đối tượng mà ta sẽ nhận ủy thác giết người.” Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu: “Huống chi người tài hoa nhất trong ba đời hoàng tộc họ Tiêu, nào có dễ giết như vậy?”

“Thuế thì ngươi tính toán roa sao?” Tô Triết hỏi: “Đầu tiên giả bộ bàn bạc điều kiện với Ảnh tông, tìm được cơ hội, hủy diệt tất cả hồ sơ liên quan tới Ám Hà, biến Ám Hà thành một tổ chức trên giang hồ?”

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Vốn tưởng rằng trận chiến trong Cửu Tiêu Thành đã là kết thúc, không biết qua được chuyện này còn có trở ngại gì nữa không.”

“Có người ở thì có giang hồ, có giang hồ thì có phân tranh.” Tô Triết nói nói một câu lưu loát bằng tiếng phổ thông. “Hống chi, ngươi có một vị hảo huynh đệ thích phân tranh. Bao giờ hắn tới?”

“Ta đã phái người báo cáo lại mọi chuyện ở Thiên Khải Thành cho hắn.” Tô Mộ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hắn có chuyện quan trọng khác cần làm.”

Tô Triết cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lại có khách tới, ngươi không thể chọn quán trọ nào yên tĩnh hơn à?”

Tô Triết giơ tay gẩy một vòng vàng bay ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ bị đẩy ra, một thiếu niên trẻ trung chưa tới tuổi vấn tóc hất ống tay áo, trực tiếp quấn lấy vòng vàng, nhưng thế đi của vòng vàng vượt xa tưởng tượng của hắn, trực tiếp xé rách ống tay áo hắn. Hắn khẽ cau mày: “Năm mươi lượng bạc không còn!”

Cái vòng vàng gõ nhẹ lên bệ cửa, bật lại phật trượng của Tô Triết. Tô Triết vuốt cằm, khá ngạc nhiên: “Thằng nhoãi! Công phu không tệ.”

“Tuổi còn nhỏ mà đã tiếp được vòng vàng của Triết thúc. Ngươi là đồ đệ của ai?” Tô Mộ Vũ nhìn thiếu niên trước mặt.

“Là đồ đệ của ta.” Một người tóc trắng đeo mặt nạ quỷ từ ngoài cửa sổ lướt vào. “Đã lâu không gặp, Chấp Tán Quỷ!”

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: " Bạch Hổ sứ?”

Tô Triết cũng cả kinh: “Bạch Hổ trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ?”

Người mặt quỷ cười nói: “Từ khi làm cái Bạch Hổ Sứ chết tiệt này, cứ cảm thấy ai gặp ta cũng không coi ta là người.”

“Không tới mười canh giờ mà đã gặp hai vị trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.” Tô Triết cười nói: “Chúng ta đúng là quá có thể diện.”

Tô Mộ Vũ cũng mỉm cười: “Ta tới đây nhiều ngày mà chưa gặp một ai. Triết thúc mới tới đây một đêm mà đã gặp được hai người. Là thể diện của Triết thúc.”

“Hả?” Tô Triết nhướn mày.

“Trận chiến Thiên Huyết Hà, một mình giao chiến với chín mươi sáu cao thủ nhất lưu, cuối cùng giết chết toàn bộ, cứu đại gia trưởng Ám Hà ngay lúc nguy nan sinh tử, ngươi rất nổi danh.” Thiếu niên đột nhiên nói.

“Thằng nhoãi, biết nhiều chuyện quá nhỉ. Ngươi tên là gì?” Tô Triết hỏi. Thiếu niên khẽ cúi đầu: “Ta họ Tiêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play